Chương 145

5K 224 15
                                    

Khoảng một giờ sáng, Hạ Chi Cẩn về thành phố Ngạn Giang. Sau khi xuống máy bay, đầu tiên cô bật điện thoại để kiểm tra xem Thời Mãn đã phản hồi cuộc gọi của mình chưa.

Cô hơi thất vọng chính là trên điện thoại của cô, ngoại trừ những lời chúc mừng năm mới từ bạn bè, không có cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc nào từ người cô đang nghĩ đến.

Cô xoa ngón tay trên màn hình điện thoại một lúc rồi hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên một tia mong đợi, cô gọi lại Thời Mãn. Nhưng điều đáp lại cô là giọng nữ máy móc: "Xin chào, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy."

Hạ Chi Cẩn nheo mắt lộ ra hồng tơ trong mắt, khóe môi dưới lớp khẩu trang hằn lên tia chua xót. Cô vẫn nhắn tin cho Thời Mãn: "Chị về rồi, lát nữa sẽ về đến nhà".

"Lại sốt rồi sao?" Tiểu Liễu ở một bên cầm lấy hành lý, vừa quay đầu lại liền thấy sắc mặt Hạ Chi Cẩn càng thêm khó coi, hiện rõ mệt mỏi. Nàng lo lắng thăm dò trán, lẩm bẩm: "Không được, chị không yên tâm, chị sẽ về với em, tối có chuyện gì thì có chị chiếu cố."

"Không cần, Liễu tỷ, chị đừng lo lắng." Hạ Chi Cẩn ho khan một tiếng, miễn cưỡng cười nói để trấn an: "Nghỉ hai ngày cũng không dễ dàng chút nào. Chị hảo hảo bồi bạn trai đi. Em về nhà, trong nhà cũng có người cũng sẽ chiếu cố em". Nói đến người trong nhà, cô nghĩ đến Thời Mãn, ánh mắt có chút ôn nhu hiện lên, tâm lại mềm mại.

"Tốt nhất là như vậy." Tiểu Liễu bất lực thở dài: "Vậy thì em nhớ uống thuốc cùng nghỉ ngơi thật tốt. Nếu Quỳnh tỷ thấy chị đem em chiếu cố thành như vậy, không chừng sẽ oán giận chị liên hồi a." Trong lòng nàng biết rõ, chính mình theo Phó Chỉ Quỳnh đã được ba năm, ngay khi Hạ Chi Cẩn đến, yêu cầu nàng đi theo Hạ Chi Cẩn.

Hạ Chi Cẩn hơi cong lông mày, đùa giỡn trả lời: "Quỳnh tỷ sẽ không biết đâu, Liễu tỷ, không bằng chị nên lo lắng đạo diễn phê bình em tình trạng không tốt, ảnh hưởng đến diễn xuất thì làm sao bây giờ a."

Thực tế, cô chỉ gặp Phó Chỉ Quỳnh một lần trước khi gia nhập đoàn sau khi ký hợp đồng.

"Tôi chỉ dẫn em vào cánh cửa này, cho em một cơ hội, em có thể nắm bắt được cơ hội này hay không cùng công ty có thể trao cho em bao nhiêu cơ hội phụ thuộc vào khả năng của chính em. Cái vòng luẩn quẩn này chính là như vậy, tôi hy vọng em có thể đi xa, tôi hy vọng em sẽ không phụ lòng mong đợi của chúng ta." Phó Chỉ Quỳnh rót cho cô một tách trà, không mặn không nhạt mà nói cho cô những lời này. Hàm ý không cần nói cũng biết.

Thành công hay thất bại là ở em, nếu không giữ được thì em chỉ có thể là đồ bỏ đi.

Sau đó, Phó Chỉ Quỳnh giao cho cô một người đại diện cùng trợ lý, nói với cô sau này, người đại diện sẽ có toàn quyền thu xếp công việc cho cô, nàng không trực tiếp tham gia quản lý, từ đó cô không bao giờ gặp lại Phó Chỉ Quỳnh.

Ranh giới cùng khoảng cách rõ ràng này với cấp trên, để cô có thể dựa vào chính mình nỗ lực phấn đấu, để lại danh phận của chính mình, Hạ Chi Cẩn cảm thấy an tâm lại thản nhiên.

Xe của công ty cử đi đón cô trước, sau đó mới đưa cô về. Lúc Hạ Chi Cẩn báo địa chỉ biệt thự của Thời gia, Tiểu Liễu sửng sốt, khi phản ứng lại, nàng vô thức nhìn Hạ Chi Chỉ với ánh mắt ngạc nhiên lại thăm dò. Khu vực đó là một khu giàu có nổi tiếng ở thành phố Ngạn Giang.

[BHTT][Edit-Hoàn] Dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn NhiênWhere stories live. Discover now