TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ...

By hanlacyen1520

1M 72.5K 5.8K

Tác giả: Lục An Nhất Trảng Độ dài: 241 chương + 13 Phiên ngoại Tình trạng: Hoàn Tình trạng edit: T2 hàng tuầ... More

Văn án
Chương 1: Kiếp trước
Chương 2: Hồi môn
Chương 3: Chồng cậu tốt nhất quả đất
Chương 4: Tiệc tối
Chương 5: Đêm tân hôn
Chương 6: Ngủ chung
Chương 7: Hoa thạch thảo
Chương 8: Sinh một đứa con nhé
Chương 9: Tâm sự mỏng cùng mẹ chồng
Chương 10: Dỗ dỗ em nha
Chương 11: Bên bờ hồ
Chương 12: Canh bổ
Chương 15: Lựa chọn
Chương 16: Khám sức khoẻ
Chương 17: Không khóc
Chương 18: Thuốc ức chế một năm
Chương 13: Tháo mặt nạ
Chương 19: Xuất môn
Chương 20: Nhẫn cưới
Chương 21: Thuyền nhỏ
Chương 22: Món quà nhỏ
Chương 23: Em chỉ thích cái này
Chương 24: Phục hồi chức năng
Chương 14: Chúng ta từ từ tới
Chương 25: Trở lại công tác
Chương 26: Sự tình quặng tinh
Chương 27: Điều trị tâm lý
Chương 28: Xử lý Lăng gia
Chương 29: Di chúc của mẹ
Chương 30: 'Đại' lễ vật
Chương 31: Nghỉ phép một ngày
Chương 32: Muốn tha thứ phải hôn một cái
Chương 33: Em chải lông cho anh
Chương 34: Phúc lợi của việc giữ lời hứa
Chương 35: Hóng bát quái
Chương 36: Thuốc điều chỉnh chất ức chế
Chương 37: Tặng hoa
Chương 38: Người tặng hoa
Chương 39: Corleone kết hôn
Chương 40: Nhị công tử Kane Garfield
Chương 41: Mở cửa
Chương 42: Anh dạy em đi
Chương 43: Ta yêu em
Chương 44: Quyết không để bất cứ nghi ngờ nào có cơ hội nảy sinh
Chương 45: Anh ấy là chồng tôi
Chương 46: Phát bệnh
Chương 47: Người đứng đầu Danas
Chương 48: Hỗ trợ của Holland
Chương 49: Quá khứ
Chương 50: Mọi chuyện đều ổn
Chương 51: Hy sinh không vô nghĩa
Chương 52: Lấy thân báo đáp
Chương 53: Té ngã
Chương 54: Xoa dịu
Chương 55: Giao lưu y học
Chương 56: Công tước xuất hiện
Chương 57: Đại học Reiss thỉnh giảng
Chương 58: Tôi nghe nói cậu đã kết hôn...
Chương 59: Đào hoa đoá đoá
Chương 60: Nhà đầu tư
Chương 61: Cam Navel
Chương 62: Tiêm thuốc
Chương 63: Đánh dấu vĩnh viễn
Chương 64: Chăm chỉ tập thể dục
Chương 65: Chải chuốt tinh thần lực
Chương 66: Anh có nhớ những bộ quần áo bên hồ Đại Minh không?
Chương 67: Ngược đãi Omega
Chương 68: Tôi là Omega của anh ấy
Chương 69: Lời mẹ dạy
Chương 70: Ngày tháng thần tiên.
Chương 71: Kết cục của Morris
Chương 72: Lên Hotsearch
Chương 73: Lục thượng tướng bí mật kết hôn
Chương 74: 200 vạn tinh tệ một lần
Chương 75: Học quản lý gia nghiệp
Chương 76: Lăng gia tìm đến cửa
Chương 78: Lục ca ca, trói em lại đi
Chương 79: Anh muốn mang thai
Chương 80: Que thử thai
Chương 81: Người mới
Chương 82: Lục Kiêu tới thăm
Chương 83: Từ Từ có con
Chương 84: Ý nghĩa tồn tại của anh là để chơi bóng cùng con à?
Chương 85: Nguồn gốc dòng họ Lục
Chương 86: Vị bạc hà
Chương 87: Dáng người trời sinh
Chương 88: Người thật đang ở trước mặt
Chương 89: Ta cho em một hình xăm
Chương 90: Anh là tín ngưỡng của em
Chương 91: Người đại diện mới
Chương 92: Di vật của mẹ
Chương 93: Bánh macaron hoa hồng
Chương 94: Tụ hội hào môn
Chương 95: Lo lắng cho bé con
Chương 96: Việc này chung quy phải có người đi làm
Chương 97: Cắt một nửa
Chương 98: Bắt đầu tuyên truyền
Chương 99: Say rượu
Chương 100: Đại mạo hiểm
Chương 101: Tôi không cho phép bất cứ ai nhạo báng anh ấy
Chương 102: Ngất xỉu
Chương 103: Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng
Chương 104: Bạn đời lý tưởng
Chương 105: Nhất định phải like một cái
Chương 106: Xin lỗi thượng tướng
Chương 107: Hai lời mời
Chương 108: Tiêu chuẩn kép
Chương 109: Không phải là một phế nhân.
Chương 110: Người may mắn
Chương 111: Xin chữ ký
Chương 112: Đại bàng bảo vệ gà con
Chương 113: Lễ phục
Chương 114: Siêu âm thai
Chương 115: Quân vương của em.
Chương 116: Công chiếu
Chương 117: Lục phu nhân, Lục tiên sinh
Chương 118: Tham ban
Chương 119: Phát thêm chút cẩu lương và bánh GATO
Chương 120: Chân tướng khó chấp nhận
Chương 121: Băng đô tai mèo đáng yêu
Chương 122: Hay là mua ly trà sữa thử xem
Chương 123: Ngày mai anh có thể nghỉ phép không?
Chương 124: Người nhà của mẹ
Chương 125: Chuyện cũ
Chương 126: Tài sản thừa kế
Chương 127: Hai màu đen trắng
Chương 128: Gặp lại Kane
Chương 129: Chấp niệm của Lăng Sầm
Chương 130: Kiến thức chuyên nghiệp
Chương 131: Điều lệnh lên tiền tuyến
Chương 132: Chia ly
Chương 133: Phúc lợi ở tiền tuyến
Chương 134: Trở về
Chương 135: Công khai
Chương 136: Chào mừng bé con
Chương 137: Nựng bụng mỡ
Chương 138: Đôi ngọc bội
Chương 139: Lục Nhạc
Chương 140: Lại là canh bổ đáng sợ
Chương 141: Cha nuôi
Chương 142: Tôi là người chủ động theo đuổi anh ấy
Chương 143: Em nói xấu anh đó
Chương 144: Khoe nhẫn cưới
Chương 145: Thượng tướng đến tham ban
Chương 146: Bẫy rập
Chương 147: Play người cá
Chương 148: 'Nghe' lên sóng
Chương 149: Tham gia diễu hành
Chương 150: Tặng vòng hoa
Chương 151: Anh sẽ không làm việc ngốc nghếch
Chương 152: Tụi mình sinh cho Hoa Hồng Nhỏ một em trai hoặc em gái đi anh
Chương 153: Lục Kiêu muốn làm phẫu thuật
Chương 154: Rụng lông
Chương 155: Thú hình của Hoa Hồng Nhỏ
Chương 156: Thật sự có cánh
Chương 157: Thật sự bay được?
Chương 158: Anh ở trên?
Chương 159: Hoa Hồng Nhỏ náo loạn
Chương 160: Lục Nhạc, không được bắt nạt cha con
Chương 161: Quỹ kế thừa của Hoa Hồng Nhỏ
Chương 162: Hay là mua một chiếc siêu xe?
Chương 163: Anh yêu, chúc mừng sinh nhật!!!
Chương 164: Quãng đường đã qua
Chương 165: Morning Call
Chương 166: Là do Lăng Sầm nam thần mua?
Chương 167: Thuật đọc tâm
Chương 168: Sói có vẫy đuôi không?
Chương 169: Cả nhà đi bơi
Chương 170: Chúng ta... làm bổ sung một hôn lễ
Chương 171: Tiệc tối ở quân bộ
Chương 172: Hôn ta một chút
Chương 173: Hiệu ứng cánh bướm
Chương 174: Nhẫn cưới hiệu gì?
Chương 175: Holland muốn kết hôn
Chương 176: Điều tra Trùng tộc
Chương 177: Tiếp nhận quân quyền
Chương 178: Nghi ngờ mang thai
Chương 179: Ta đi cùng em
Chương 180: Gọi Tam Cẩu
Chương 181: Điềm Điềm
Chương 182: Bộ sưu tập mỹ phẩm dưỡng da cao cấp
Chương 183: Gặp Trác Nghiên
Chương 184: Lục Nhạc đã là anh trai rồi
Chương 185: Hai người dám lén con có bé cún khác???
Chương 186: Mông áp mặt
Chương 187: Vị dâu tây
Chương 188: Bà ngoại sói
Chương 189: Học vấn của tiên sinh nhà tôi cực kỳ cao
Chương 190: Chúng tôi đã có thêm một bé con
Chương 191: Lần này anh ở bên em được không?
Chương 189: Học vấn của tiên sinh nhà tôi cực kỳ cao
Chương 190: Chúng tôi đã có thêm một bé con
Chương 191: Lần này anh ở bên em được không?
Chương 192: Gặp y sư
Chương 193: Em họ Lục Kiêu
Chương 194: Bị quấy rối
Chương 195: Lâm gia đổi gia chủ
Chương 196: Chuyện cũ bỏ qua

Chương 77: Nếu Lăng Sầm không nhận, thì Lục gia không có người thân mấy người

4.8K 354 33
By hanlacyen1520

Edit: Lạc Yên

Lời của Lăng Dao làm tất cả mọi người càng thêm im lặng đầy khó xử.

"Lăng Dao!" Lăng Bình mặt tím như gan heo, hổn hển gọi một tiếng. Chuyện này hắn chưa từng hối hận, lúc đó nếu không có gia tộc Manly ra tay thì Lăng gia không thể khôi phục, đưa Lăng Sầm cho lão ta là phần tạ lễ chính đáng. Chỉ là hành động dâng ra con ruột của mình để cầu người khác giúp đỡ có hơi mất mặt, mất mặt ở chỗ hắn là kẻ thất bại mới cần người khác giúp, nên hắn chưa bao giờ nhắc lại, cũng không cho người trong nhà nhắc lại. Chuyện không được nói ra có thể vờ như chưa bao giờ xảy ra.

"Dao nhi..." Lý Đình run rẩy gọi, đầu khẽ lắc ý bảo Lăng Dao không được nói lại chuyện này, có mặt ở đây là Lục Kiêu, là chồng hợp pháp của Lăng Sầm. Dù Lăng Dao có thể dùng chuyện Manly để uy hiếp Lăng Sầm, nhưng không nên nói ra với Lục Kiêu, nếu Lục Kiêu ghét bỏ Lăng Sầm thì họ cũng không nhận được bất cứ lợi ích gì. Hơn nữa, có thể họ sẽ bị Lục Kiêu ghi hận vì đã đưa đến cho anh một món hàng secondhand, giờ còn làm lộ ra chuyện này khác gì bôi tro trát trấu vào mặt Lục gia. Nếu Lục gia ra tay, họ sẽ bị nghiền ép không khác gì một con kiến hôi.

Nhưng Lăng Dao là một tiểu ngu ngốc, con ruột của một đại ngu ngốc, lại ăn hiếp Lăng Sầm thành thói, dù trong nhà có sa sút thì nàng vẫn được cả nhà chiều chuộng nhất, muốn gì được đó, làm sao có thể để Lăng Sầm một mình hưởng sung sướng? Người ở Lăng gia phải luôn chịu thua, co mình mà sống, làm sao bây giờ lại muốn bay lên cành cao hóa thành phượng hoàng, dám coi người Lăng gia không ra gì? Chim sẻ thì cả đời cũng chỉ có thể làm chim sẻ thôi, làm sao có thể hơn ả? Phượng hoàng phải là ả mới đúng. Lăng Dao cắn đầu lưỡi, nhìn thẳng Lục Kiêu, cao giọng nói tiếp:

"Anh bị nó lừa rồi, từ khi 15 tuổi nó đã lên giường với Alpha khác, Alpha ngủ với nó khi đó đã hơn 400 tuổi mà nó vẫn vui vẻ phục vụ ông ta."

Ác ý trong đáy lòng Lăng Dao không kìm được mà tràn ra khiến khóe môi cũng nhếch thành một nụ cười mỉa mai. Lăng Sầm ơi Lăng Sầm, anh được gả đi thì dám không coi người nhà mẹ đẻ ra gì, vậy thì đừng trách sao em tàn nhẫn, đồ vong ơn phụ nghĩa như anh mà cũng muốn làm tiên sinh của nhà họ Lục? Anh nghĩ một người 15 tuổi đã bị người khác chơi nát cũng xứng sao?

"Gia giáo của Lăng gia..." Lục Kiêu ngừng một chút khó khăn tìm từ, trầm giọng nói tiếp, "Không gì sánh kịp."

"Đứa nhỏ không hiểu chuyện, nói lời không suy nghĩ, ngài đừng để trong lòng. Lúc trước đúng là Lăng Sầm có kết giao cùng Manly tiên sinh, chênh lệch tuổi tác có hơi nhiều nên trong nhà cũng không đồng ý, khuyên bảo nhiều nhưng nó không chịu nghe..." Lý Đình nói rồi lại thở dài một tiếng, "Ngài cũng biết là tuổi phản nghịch, cũng trách tôi, làm mẹ kế nên Lăng Sầm không chịu thân thiết... Chuyện này tôi đã tự trách rất nhiều lần." Nói rồi lại thút thít khóc, còn lấy khăn tay làm màu mà lau một giọt lệ ảo tưởng nơi khóe mắt. Dăm ba câu đem tội lỗi đổ hết lên đầu Lăng Sầm, là Lăng Sầm tự nguyện, là Lăng Sầm bất chấp cùng Manly phát sinh quan hệ, Lăng gia đã khổ tâm khuyên bảo nhưng là Lăng Sầm cố chấp không nghe, ả là một người mẹ kế, đào tim đào phổi quan tâm lại không được tiếp nhận. Xảy ra chuyện lại hối hận đau khổ không thôi, thật là một người mẹ tiêu chuẩn.

Hai đứa con trai Alpha cũng xúm lại an ủi Lý Đình, Lăng Bình cũng vương tay kéo ả ôm vào lòng, vỗ vai dịu dàng khuyên nhủ: "Chính nó không tự biết tôn trọng bản thân, cùng chúng ta thì có quan hệ gì đâu? Chúng ta đã tận lực khuyên nhủ nó..." Lăng Bình càng nói thì lại càng thấy có lý, mọi chuyện đúng là nên xảy ra như vậy. Là Lăng Sầm không biết xầu hổ, khi đó nó đã 15 tuổi rồi, là nó muốn dán lên một Alpha sắp chết, là hắn tiện thể nhờ người ta giúp, lại tạo thêm chút điều kiện cho Lăng Sầm phát huy thôi.

Hai anh em Alpha cũng lời ít lời nhiều góp thêm mấy câu, cả một nhà năm người đã cố gắng, đã quan tâm, chỉ Lăng Sầm không hiểu chuyện, phản nghịch không nghe, bất chấp vì tình yêu mà chống đối người nhà, càng nói càng đau lòng, ai cũng muốn rơi lệ vì một người thân lựa chọn sa ngã.

Lục Kiêu mắt lạnh nhìn cả nhà nọ, bất động như núi, đem mặt mũi lột xuống rồi lại tự dán lên thôi, mấy trò này ai mà chưa thấy qua, thủ đoạn trong giới quý tộc không low như vậy, anh chứng kiến nhiều đến phát chán. Hơn nữa, trước đây Lăng Sầm đều đã nói hết với anh.

"Các vị, chuyện nhà của mọi người, nếu không phiền thì tìm chỗ khác ôn lại..." Muốn khóc thì ra ngoài mà khóc. Thấy cảnh vệ đã bước vào anh đưa tay làm tư thế tiễn khách. Thái độ anh bình lặng, không có một chút nghi ngờ, cũng không có sự phẫn nộ khi biết việc bạn đời lừa dối.

"Em lên lầu nghỉ ngơi đi." Lục Kiêu quay sang dịu dàng nói với Lăng Sầm.

"Dạ..." Lăng Sầm đồng ý, đứng lên. Trước khi bước đi, quay đầu nhìn vở tuồng của Lăng gia, thong dong buông một câu: "Tạm biệt mọi người, tôi đã gả đi, không tiện nhúng tay vào chuyện trong nhà mọi người nữa, không hẹn gặp lại."

Cậu đã từng khát vọng tình thân, nhưng chung quy thứ không phải của mình thì không có được, hiện giờ cậu chả mong đợi thứ gì từ Lăng Bình, chỉ yêu cầu hắn từ đây đừng xuất hiện, làm bẩn mắt cậu. Lời chỉ có vậy, không muốn nói thêm.

"Lăng Sầm, Lăng Sầm!!" Lăng Bình cùng Lý Đình không giả bộ nổi nữa, đứng lên muốn níu Lăng Sầm lại.

Bước chân của Lăng Sầm không hề ngừng lại, vẫn thong thả bước lên cầu thang. Trận khôi hài này ai muốn thì cứ tiếp tục coi, cùng cậu không có bất cứ quan hệ gì nữa. Cậu chỉ có Lục Kiêu, là anh đã đưa cậu ra khỏi gia đình như vậy, là anh chịu tiếp nhận cậu.

Lăng Tư Nghiệp nhảy dựng lên, định lao qua bắt lấy Lăng Sầm, họ chưa đòi được điều gì, làm sao Lăng Sầm có thể bỏ đi. Hắn còn muốn Lăng Sầm hầu hạ hắn nửa đời sau ăn nhậu chơi bời, còn Omega xinh đẹp, xe sang biệt thự. Hắn sau này là gia chủ Lăng gia, Lăng gia đem Lăng Sầm gả vào Lục gia sao có thể không đổi được chút lợi ích gì.

Người Lăng gia đều trông mong nhìn Lăng Tư Nghiệp.

Lục Kiêu cũng không nâng mi, cảnh vệ đã lập tức chặn Lăng Tư Nghiệp lại đè xuống đất, góc áo của Lăng Sầm hắn cũng không chạm tới.

"Buông ra!" Lăng Tư Nghiệp vừa gào thét vừa vùng vẫy, hai thị vệ gọn gàng bẻ ngược hai tay hắn ra sau lưng, nhẹ nhàng tấn công vào khớp gối, đè hắn quỳ rạp xuống đất, mặt hắn trướng đỏ bừng, tiếp tục hô to gọi nhỏ nhưng không nhúc nhích được chút nào.

"Tư Nghiệp..." Lý Đình bật khóc nhào đến ôm lấy hắn, lần này là ả khóc thật, nước mắt nhoen nhoét đầy mặt.
"Cậu..." Lăng Bình cũng gấp, đứng lên muốn nổi giận với Lục Kiêu, nhưng mở miệng một chữ, Lục Kiêu ngước mắt nhìn thẳng thì hắn như bị người bóp cổ, không nói được tiếng nào, lúc này hắn mới ý thức được đây cũng không phải là mấy đứa con của hắn. Thậm chí, trong mắt anh hắn cũng chả là cái thá gì. Nhìn đến con trai mình còn bị người của Lục Kiêu đè xuống đất đang kêu thảm thiết như heo sắp bị chọc tiết, nghĩ đến bản thân mình còn không khỏe mạnh bằng Tư Nghiệp, sau lưng lạnh toát, vậy mà lại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế...

"Lục Kiêu... Sao cậu lại có thể đối xử với Tư Nghiệp như vậy? Sầm Nhi gả cho cậu, Tư Nghiệp cũng là người thân của cậu mà...Hơn nữa..." Nghĩ đến Lục Kiêu trên danh nghĩa vẫn đúng là con rể của ông, có thể đem đến cho ông rất nhiều chỗ tốt, mặt già đỏ lên nhưng vẫn ráng lắp bắp nói hết câu, "Ta cũng là cha vợ của cậu."

Trên mặt Lục Kiêu không có bất cứ biểu tình gì, tuy rằng sau mặt nạ Lăng Bình cũng không thấy, nhưng Lục Kiêu thật sự lười cho Lăng Bình sắc mặt tốt, lạnh nhạt hỏi:

"Ông nghĩ Lăng Sầm chịu nhận ông là cha sao?"

Lăng Bình cứng đờ như bị điểm huyệt.

Lục Kiêu khẽ cười nhạo một tiếng: "À, tổng kết lại chuyện này thôi, nếu Lăng Sầm không nhận, thì Lục gia không có người thân như mấy người."

Lăng Bình lúc này hiển nhiên nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề. Bốn người còn lại nghe vậy sắc mặt cũng xanh xám. Lăng gia đã suy tàn, tuy nói lạc đã gầy vẫn hơn ngựa, nhưng đó là với điều kiện lạc đà không có đam mê phá của, không có đam mê bài bạc. Một Lăng Bình chỉ thích tỏ quyền uy nhưng làm ăn không ra hồn, đầu óc lại thiếu thốn. Lý Đình cùng con gái cưng của nàng, Lăng Dao, thì dù trong nhà chỉ còn nước lọc, mấy ả vẫn muốn tổ chức tiệc trà, tiệc tối, mua sắm trang phục, giầy dép, túi xách hàng hiệu, một thứ cũng không thể thiếu. Lăng Tư Nghiệp và Lăng Tư Thành lại ham mê bài bạc, siêu xe. Cho nên, Lăng gia không chỉ nghèo mà còn nợ rất nhiều. Trước đây họ không quan tâm 'chút' nợ này, họ là người thân của Lục gia, chút tiền nợ này, thiếu nhiều thiếu ít có là gì so với của cải Lục gia, chỉ như con bò rụng cọng lông, cây me rụng chiếc lá mà thôi.

"Thượng tướng, ngài không thể như vậy được..." Lăng Bình chưa biết nói gì tiếp thì Lăng Dao đã bước đến muốn giữ tay Lục Kiêu, một bộ dáng nhu nhược, đáng thương như in từ một khuôn với Lý Đình. Mị nhãn như tơ, long lanh nước mắt. Lăng Dao lúc này bất chấp tất cả, dù Lục Kiêu có tàn tật, tướng mạo xấu xí khủng khiếp cũng không sao, Lăng Sầm chịu được ả cũng chịu được, tắt đèn rồi cũng giống nhau cả thôi! Nếu không, bước ra khỏi cánh cửa này, ả sẽ không có cơ hội nào để tiếp cận với nhân vật tầng lớp thượng lưu. Vì tương lai, ả có thể hy sinh bản thân mình, Lăng Sầm cũng không thể trách ả, dù sao không phải đã không coi nhau là người thân sao.

Khi còn cách Lục Kiêu hai bước, Lăng Dao lại bị hai cảnh vệ Alpha che trước mặt. Lục Kiêu bình thản liếc ả một cái, mở miệng tôn quý hỏi:

"Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"

"21..." Lăng Dao đang tuyệt vọng vì bị ngăn lại, nghe thấy câu hỏi của Lục Kiêu thì mừng húm, quả nhiên mẹ ả nói không sai, không có Alpha nào không muốn ăn đồ đã dâng tận miệng, không muốn trộm nếm đồ ăn mới mẻ. Ả vận dụng tất cả kiến thức mẹ ả đã dạy, cúi đầu e lệ đáp.

"Ừ, vậy xem ra, cô so với anh trai cô chỉ nhỏ hơn một chút." Giọng Lục Kiêu vẫn lạnh nhạt đều đều, không có chút độ ấm. "Vậy, cô là con gái của vị này nhỉ?"

Lăng Dao nhìn thấy Lục Kiêu hơi nhếch cằm, liếc mắt về phía Lý Đình đang ôm Lăng Tư Nghiệp. Ả cũng nhìn theo thấy mẹ đang dùng ánh mắt đầy cổ vũ nhìn mình, hơi khó hiểu nhưng vẫn nhỏ nhẹ đáp. "Vâng..."

"Nhưng tính cách của cô... Kém anh trai mình quá xa. Xem ra là do khác mẹ sinh ra nhỉ? Chậc, đến cả tướng mạo... Chắc ta cũng không cần nói nhiều đâu nhỉ?" Lục Kiêu không nói thêm, chỉ trầm thấp bật ra một tiếng cười nhạo, chừa đủ không gian cho Lăng Dao tự nhận thức.

Lục Kiêu luôn là một người lễ phép, miệng lưỡi chưa bao giờ nói ra những lời lẽ thô tục. Nhưng đâu cần lời lẽ thô lỗ, lời lẽ đàng hoàng cũng là một đỉnh cao nhục nhã khác. Hơn nữa, anh cũng không cảm thấy mình đang xỉ nhục ai, lời anh nói là sự thật, Lăng Dao thì tính là gì so với Lăng Sầm của anh, chẳng qua là dễ coi một chút, so với tượng đài nhan sắc của cả Liên Bang, vợ anh, so sánh khác nào xỉ nhục Lăng Sầm. Thật ra Lục Kiêu không phải là người đặt nặng tướng mạo người khác. Ban đầu đúng là anh có bị nhan sắc của Lăng Sầm làm cho kinh diễm, nhưng là sự săn sóc, là chân tình của cậu mới đả động được anh. Bây giờ, dáng vẻ nào của Lăng Sầm anh cũng đã thấy qua hết rồi, trong mắt anh, tất cả đều tốt, tất cả đều yêu, dáng vẻ cậu ra sao cũng được, tính cách ra sao cũng được, anh yêu hết thảy con người cậu. Những lời này, anh nói ra muốn nhắc nhở Lăng Dao nên tự xem lại bản thân mình. Qua hôm nay anh cũng hiểu rõ hơn vì sao Lăng Sầm luôn không muốn nhắc đến Lăng gia. Quả thật Lăng gia không có một ai có ý tốt với Lăng Sầm. Như Lăng Dao, tuổi còn nhỏ như vậy lại học đủ 10 phần tính cách, thái độ của người trong nhà. Lục Kiêu nhịn không được lắc đầu, bao nhiêu năm trước, Lăng Sầm của anh làm sao có thể sống cùng với những người như vậy, cậu lại phải chịu bao nhiêu khổ sở.

Lăng Dao tái mét mặt mày. Ả là một Beta nhưng từ nhỏ ở Tố Nguyệt Tinh, luôn được đem ra so sánh với Lăng Sầm, một Omega. Có mẹ ả, luôn nhẹ nhàng ám chỉ cho mọi người xung quanh Lăng Sầm là một đứa Omega phóng đãng nên ả trở thành đối tượng được mọi người săn đón, suy xét liên hôn khi đủ tuổi. Lăng Sầm có điểm nào sánh được với ả. Tại sao ở đây lại thành ả không bằng Lăng Sầm, ả nghĩ mãi mà không ra.

"Lăng tiên sinh, sẵn đây ta có lời muốn nói, nếu ông lại đánh chủ ý lên Lục gia, hoặc để ta phát hiện người Lăng gia ở bên ngoài dùng quan hệ với Lăng Sầm hay Lục gia làm bất cứ điều gì, chúng ta sẽ đem tất cả những chuyện các người đối xử không đúng với Lăng Sầm, kỹ lưỡng tính toán từng chuyện một. Ta nghĩ, chỉ chuyện cưỡng ép Omega vị thành niên cũng đủ để ông được tạm trú ở nhà ngục Liên Bang không ít hơn 100 năm đâu, dài hơn cũng không ngại, à thêm một người hay bớt một người Lăng gia vào ngục bầu bạn cùng ông, ta không nghĩ việc này có gì khó với Lục gia, mọi người cứ từ tốn cân nhắc." Lục Kiêu vẫn lạnh nhạt, tựa như thêm một chút biểu tình cũng dư thừa.

Lục Kiêu là nói thẳng hậu quả cho cả Lăng gia hiểu rõ vì đây cũng là nhược điểm của Lăng Sầm, nếu chuyện này thật sự lộ ra, dù Lục gia có thể không công khai thẩm tra cũng khó tránh sự việc bị truyền ra ngoài. Đến lúc đó, Lăng Sầm sẽ thành mục tiêu cho mọi người đàm tếu, thế nào cũng sẽ có vài con người đầy 'công bằng', 'nhân danh đạo đức, chính nghĩa' nói "Lăng Sầm cũng có trách nhiệm, một tay không vỗ lên tiếng, nhìn là biết Lăng Sầm cố tính dùng nhan sắc câu dẫn Alpha kia." Anh không muốn nhìn thấy cảnh đó, Lăng Sầm sẽ lại phải chịu tổn thương vì tội lỗi của người khác, mẹ anh xóa hết chứng cứ, chỉ lưu lại một phần ở Lục gia để đề phòng Lăng Bình cũng là vì đạo lý này.

Lăng Bình ngạc nhiên, Lăng Sầm là con hắn đẻ ra, hắn muốn Lăng Sầm làm gì, làm sao pháp luật lại đòi quản hắn. Lăng Bình không phải là không biết chuyện này là phạm pháp, chẳng qua trong tiềm thức hắn luôn cho rằng Lăng Sầm là vật dụng tư nhân của hắn, sao pháp luật lại có thể áp chế khi hắn sử dụng đồ vật của mình, hắn đâu có làm với Omega khác.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi từng đã gặp trường hợp, phụ huynh tố cáo thầy giáo cường bạo con mình 13 tuổi, rất nhiều người đều đồng tình cho cô bé và phụ huynh, đồng thời lên án ông thầy biến thái kia. Vậy mà cũng có người hỏi có khi nào là cô bé đó tự nguyện không? Và thậm chí có người còn hỏi có khi nào cô bé đó mới là người câu dẫn thầy giáo của mình không? Tôi: Mấy người này cũng là biến thái đúng không??? Miêu miêu miêu???

Lạc Yên: Thầy giáo đứng đắn mà bị học sinh câu dẫn được hả? Ai nói một tay vỗ không lên tiếng đưa mặt ra đây, tôi vỗ vào mặt một cái cho tỉnh ra xem có tiếng không? Tôi hứa chỉ dùng một tay vỗ.

Continue Reading

You'll Also Like

10.9K 1.7K 40
Tên khác: 조연을 위한 회귀 지침서 . Author: 차선 Thể loại: Action, Phiêu lưu, Giả tưởng, bl Trans: NightMoon_Kr Edit: Nội dung dịch có thể không được chau chuốt...
1.2M 43.5K 67
'Nếu hai người định mệnh ở bên nhau, họ sẽ luôn tìm cách quay lại với nhau!' - "21-7-Busan-Hàn Quốc, chúng tôi lại một lần nữa tìm thấy nhau như vậy...
29K 3.2K 29
bao nuôi em, em không cần đi làm nữa.
22.1K 1.4K 106
một thanh niên văn phòng nghiện game chuyển sinh vì bị xe tông