[MOMI] NHỮNG NGÀY MƯA TRONG T...

By fatkat9999

29K 2.8K 105

Disclaimer: Nhân vật không thuộc người viết và người viết không có mục đích lợi nhuận. Pairings: MoMi, SaTzu... More

Mở đầu.
1. Ghét bỏ
2. Lần đầu tiên (H sương sương)
3. Bị ốm
4. Cảnh báo
5. Phá hỏng chuyện lớn
6. Kịp thời ứng cứu
7. Hiểu lầm
8. Ra sức bảo vệ
9. Có một Tôn Thừa Hoan
10. Bên cạnh chăm sóc
11. Bỏ mặc
12. Không thuộc về mình
13. Chuyện của Sa Hạ
14. Người lạ về nhà
15. Bí mật của Tỉnh Đào
16. USB
17. Cuộc gặp gỡ bất ngờ
18. Xảy ra chuyện
19. Mất đi tất cả.
20. Vô cớ trút giận ( H )
21. Sợ hãi
23. Lời xin lỗi của Tỉnh Đào
24. Thay đổi.
25. Đuổi theo.
26. Đại gia đình
27. Thỏa hiệp với trái tim
28. Lạnh lùng bỏ mặc
29. Giấc mơ kì lạ
30. Cảm xúc không tên
31. Lời thề trong quá khứ
32. Một đêm không ngủ ( H )
33. Tủi thân
34. Bình Bỉ Ổi
35. Buổi tiệc sự thật
36. Từ bỏ
37. Hiểu sai lòng tốt
38. Thổ lộ
39. Ghen tuông
40. Đại kết cục

22. Mang em đi.

686 59 0
By fatkat9999


Đang đứng thất thần bỗng chuông điện thoại của Bình Tỉnh Đào reo lên, nàng vốn định sẽ không nhận điện thoại từ bất cứ ai trong thời gian này kể cả Phác Chí Hiếu, nhưng cái người này cứ gọi cho nàng hết lần này đến lần khác làm cho nàng phát điên.


"Có chuyện gì?"


"Bình Tỉnh Đào, những ngày qua cậu đã ở đâu vậy? Tôi tìm cậu ở khắp nơi, đừng có làm điều gì điên rồ nhé"


"Tôi ổn, cúp máy đây.."


"Khoan đã Tỉnh Đào, tôi có chuyện muốn nói"


"Nói đi, cậu có 1 phút"


"Tỉnh Đào, chuyện của cậu tôi mong là cậu đừng nghĩ quẩn, tương lai sẽ không tàn nhẫn với một người tài giỏi như cậu, chuyện tôi muốn nói ở đây chính là người đã phát tán đoạn video đó lên mạng, chính là Trần Hạc Hân, cô ta đêm qua đã rời khỏi Hàn Quốc rồi, cậu đừng dày vò Danh Tỉnh Nam nữa, trong chuyện này em ấy hoàn toàn vô tội"


"..."


"Alo, Bình Tỉnh Đào..."


"..."


"Bình Tỉnh Đào..."


Bình Tỉnh Đào hạ điện thoại xuống, nhìn Danh Tỉnh Nam đang ngất lịm phía dưới, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tội lỗi, có lẽ lần này nàng đã thực sự sai.


=


Danh Tỉnh Nam ngất đi đến khi trời sập tối mới tỉnh dậy, em cả ngày đều không có gì bỏ bụng, vừa đói vừa mệt, Danh Tỉnh Nam gần như chết đi sau khi hết lần này đến lần khác bị Bình Tỉnh Đào hành hạ. Trong căn nhà nhỏ bé này, em không ít lần bị Bình Tỉnh Đào dùng làm công cụ phát tiết, mỗi lần đều khiến cho em phải chết đi sống lại, đau đến mức bên trong của em rách ra, không ngừng chảy máu, em trở nên sợ hãi mỗi khi nghe thấy giọng của Bình Tỉnh Đào, chỉ cần Bình Tỉnh Đào đến gần, Danh Tỉnh Nam sẽ tự động đi tìm chỗ trốn, miệng không ngừng van xin tha cho em.


Bình Tỉnh Đào kể từ khi biết mình đã hiểu làm Danh Tỉnh Nam, ở trong lòng cũng có chút ăn năn, nàng không hẳn là một người có thú tính, Danh Tỉnh Nam trước đây luôn bên cạnh chăm sóc và quan tâm nàng, bây giờ chính nàng lại khiến cho em ấy thành ra như vậy, Bình Tỉnh Đào cũng muốn dùng mọi thứ mình có để bù đắp cho em, khiến cho em quay trở về làm Danh Tỉnh Nam mà mọi người hằng yêu thương, chứ không phải một cô gái gầy nhom, yếu ớt, cứ hễ gặp nàng là chui xuống gầm bàn trốn.


- Danh Tỉnh Nam... mau ra ngoài ăn sáng... nếu cô không ra thì tôi sẽ vào phòng đấy.


Kể từ khi em thay đổi thái độ với nàng, cửa phòng của em luôn khóa trái, Bình Tỉnh Đào muốn vào thì phải đợi cho đến khi em ngủ say, trong phòng truyền ra tiếng thở đều đều mới dùng chìa khóa dự phòng để mở ra. Danh Tỉnh Nam vốn đã ít nói, khoảng thời gian này lại còn ít nói hơn, hầu như suốt nhiều ngày không nói câu nào, chỉ ngồi im nhìn vào không trung.


Chứng trầm cảm của Danh Tỉnh Nam ngày càng nặng thêm sau nhiều ngày ở cùng với Bình Tỉnh Đào, biết mình chính là nguyên nhân khiến cho Danh Tỉnh Nam trở thành như vậy, tâm thức của Bình Tỉnh Đào không ngừng bị lay động, rất nhiều sự ân hận kéo về mỗi khi nàng thao thức trong đêm tối, nhưng lại không biết làm sao để giúp được em.


Tôn Thừa Hoan sau khi hoàn thành chuyến lưu diễn cùng với Red Velvet xong đã nghe tin và tức tốc chạy khắp mọi nơi để tìm cho bằng được Danh Tỉnh Nam, trong lòng giống như có lửa, cả ngày đều ở ngoài đường điên cuồng tìm kiếm thân ảnh yếu ớt ngày nào. Cô cũng vì Danh Tỉnh Nam vì điên cuồng xót xa, điên cuồng đau đớn.


Cuối cùng sau nhiều ngày dò hỏi, Tôn Thừa Hoan cũng tìm đến căn nhà phía sau bìa rừng của Danh Tỉnh Nam bằng cách cạy miệng Thấu Kì Sa Hạ, cô đổ xe trước khu rừng thông sau đó mang rất nhiều đồ ăn đi vào.


- Danh Tỉnh Nam... mở cửa cho chị... Là Tôn Thừa Hoan đây em.


Bình Tỉnh Đào đang đứng ngây người nhìn vào cánh cửa trắng lạnh yên trước phòng của Danh Tỉnh Nam, đột nhiên giật mình vì tiếng gọi dồn dập. Nàng không nhanh không chậm tiến tới mở cửa. Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Bình Tỉnh Đào liền không khỏi khó chịu, trong lòng nảy sinh nhiều nghi vấn về sự có mặt của nàng trong ngôi nhà này.


Lách người qua Bình Tỉnh Đào để vào nhà, Tôn Thừa Hoan đặt gói thức ăn dự trữ khổng lồ xuống bàn, nhìn chung quanh để tìm Danh Tỉnh Nam.


- Cô đến đây làm gì? – Bình Tỉnh đào ở phía sau nhíu mày vì sự tự nhiên của Tôn Thừa Hoan, giọng đều đều hỏi.


- Tôi đến tìm Danh Tỉnh Nam, em ấy đột nhiên biến mất khiến mọi người rất lo lắng, không ngờ là cùng với cô ở đây.


Tôn Thừa Hoan nói, trong ánh mắt hiện lên một tia đau lòng.


- Danh Tỉnh Nam, em đâu rồi, chị mang rất nhiều đồ ăn tới, có món bánh sữa mà em thích nữa.


Tôn Thừa Hoan gọi lớn, ánh mắt quét lên một lượt những ngóc ngách trong nhà rồi chợt dừng lại nơi cánh cửa trắng im lìm. Nghĩ có chuyện chẳng lành Tôn Thừa Hoan đi tới, gõ vào cánh cửa vài cái.


- Cô ấy sẽ không mở cửa đâu, chìa khóa đây, vào đi. – Bình Tỉnh Đào ở phía sau đưa cho Thừa Hoan một cái chìa khóa. Tôn Thừa Hoan trong bụng đầy nghi hoặc nheo mắt


- Rốt cục là có chuyện gì vậy? – Tôn Thừa Hoan miệng tuy hỏi nhưng tay vẫn mang chìa khóa tra vào ổ, mở cửa phòng của Danh Tỉnh Nam để đi vào.


Danh Tỉnh Nam vẫn như cũ, ngồi bó gối trên giường một mình, ánh mắt vô hồn nhìn vào một nơi xa, thân hình gầy guộc bơi trong chiếc áo sơ mi trắng, mặt mày xanh xao nhìn phát xót. Em bây giờ giống như một thiên thần xa đọa, mất đi nụ cười xinh đẹp vốn có, Tôn Thừa Hoan chính vì vậy mà rất đau lòng.


- Danh Tỉnh Nam...


Danh Tỉnh Nam nghe thấy tiếng gọi rất gần liền quay sang, nhìn thấy phía sau Tôn Thừa Hoan là một Bình Tỉnh Đào đang cùng đi vào, nhìn thấy nàng em không khỏi sợ hãi, vội vã lùi về phía sau, chui vào góc phòng ngồi xuống, miệng không ngừng van xin nàng đừng đến gần, hãy tha cho em lần này thôi.


Đó là câu nói duy nhất mà Danh Tỉnh Nam nói trong suốt nhiều ngày qua, Tôn Thừa Hoan sốc nặng, hai mắt trợn tròn hết nhìn Danh Tỉnh Nam rồi lại nhìn sang Bình Tỉnh Đào.


- Tỉnh Nam, là chị đây, là Tôn Thừa Hoan đây, đừng sợ chị có được không em... - Tôn Thừa Hoan chầm chậm tiến đến gần, Danh Tỉnh Nam cứ vô thức lùi về phía sau, cuối cùng chạm phải góc tường đành co người lại, tự bảo vệ lấy mình.


Tôn Thừa Hoan rốt cục cũng có thể chạm vào Danh Tỉnh Nam, đem cơ thể tiều tụy của em ôm vào trong lòng, dùng tất cả sự ấm áp của bản thân truyền đến nơi lòng ngực lạnh lẽo của em từng hơi ấm nhỏ bé.


- Không sao... đừng sợ, chị sẽ mang em đi, sẽ không ai có thể làm hại em được nữa, chúng ta đi thôi.


Tôn Thừa Hoan cúi người, nhấc bổng Danh Tỉnh Nam lên. Danh Tỉnh Nam cũng vô lực cả người nhẹ tênh phó mặc cho Tôn Thừa Hoan mang đi, dù sao ở cạnh người này em cũng có cảm giác tốt hơn là ở cùng với Bình Tỉnh Đào.


- Cô định mang em ấy đi đâu... không được, tôi không cho phép.


Bình Tỉnh Đào gần như phát hoảng, không phải cô sợ rằng nếu chuyện này tuồng ra ngoài thì giới truyền thông sẽ biết việc cô làm Danh Tỉnh Nam ra nông nổi này, chỉ là Bình Tỉnh Đào đột nhiên không muốn Tôn Thừa Hoan mang Danh Tỉnh Nam đi.


- Cô có tư cách gì nói ra câu này? Em ấy thành ra như thế này tất cả không phải đều là do cô gây ra hay sao? Danh Tỉnh Nam đã dùng tất cả mọi thứ của mình hết lần này đến lần khác ở phía sau bảo vệ cho cô. Bộ cô nghĩ rằng tối hôm đó ở buổi tiệc trên du thuyền, em ấy cứ như vậy mà đi về sau khi bị cô bỏ mặc hay sao? Nếu không có tôi đến cứu, em ấy đã bị Kim San cũng với thuộc hạ của hắn hại đời mất rồi, người đáng lẽ là nạn nhân của hắn là cô cứ không phải là Danh Tỉnh Nam, nhưng em ấy vẫn một mực bảo vệ cô, đổi lại thì được cái gì?


Bình Tỉnh Đào từng câu từng chữ của Tôn Thừa Hoan đều nghe ra rất rõ, nàng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi nàng bỏ Danh Tỉnh Nam ở lại, nhưng Danh Tỉnh Nam lúc ấy cũng là do chính nàng bỏ mặc, nói về tội chắc là Bình Tỉnh Đào phải gánh không ít.


Đột nhiên nàng thấy mình tồi tệ quá, nàng đã sống suốt hai mươi hai năm trên cuộc đời này từng không ít lần lạnh cảm với tất cả mọi thứ, tiền bạc và danh vọng đã sớm cuốn trôi đi một Bình Tỉnh Đào ngây thơ đơn thuần của quá khứ, bản ngã của nàng vốn dĩ không giống như bây giờ, khi đã mất đi tất cả mọi thứ, Bình Tỉnh Đào mới chợt tự vấn bản thân, rốt cục mình đã làm gì với mọi thứ xung quanh mình thế này.


Tỉnh Đào nhìn Danh Tỉnh Nam trên tay của Tôn Thừa Hoan, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác tồi tệ.


- Hối hận đã muộn màng rồi Bình Tỉnh Đào, từ nay trở về sau tôi sẽ luôn ở bên cạnh Danh Tỉnh Nam, cô sẽ không còn có bất cứ một cơ hội nào để có thể làm tổn thương em ấy thêm nữa.


Tôn Thừa Hoan nói rồi rất nhanh chóng rời đi, Bình Tỉnh Đào ngồi phịch xuống ghế sô pha, một cảm giác thất bại đan xen giữa sự tội lỗi trùng điệp vây lấy nàng, Bình Tỉnh Đào ôm đầu, để những cảm xúc hỗn loạn dày vò bản thân mình từng khắc một, mỗi giây phút trôi qua, ác quỷ mang tên tội lỗi vẫn cứ gặm nhấm lấy từng dây thần kinh của Tỉnh Đào, đem Bình Tỉnh Đào vốn ngạo mạn nhấn chìm xuống hố sâu. 


=

Continue Reading

You'll Also Like

34.5K 2.4K 36
[ End ] Hắc bang x Cảnh sát ________ FIC DỰA TRÊN TÁC PHẨM ÁI NGỤC ( Kha Hựu Ngưng do SayuriHuynh edit) Fic có những tình tiết không phù hợp với các...
3.4K 249 4
Cô ấy mất, tôi nguyện vì cậu mà làm mẹ của con gái cậu. Vậy cậu có chấp nhận để tôi làm việc đó không?
3.9K 227 6
Do cậu cố chấp, không chấp nhận sự thật rằng cậu chưa từng quên cô ấy. Do cậu tự tôn quá cao, không chấp nhận sự thật rằng cậu không muốn rời xa cô ấ...
165K 16.4K 56
Cái chung cư này không ngày nào là không rộn ràng um sùm OOC nhé mấy ní Không mang nó đến với các anh!!! Cám ơn