[Đam mỹ][Xuyên thư] Xuyên thà...

By devil9x

17.3K 639 82

Một cái vô thượng đại năng, thảm tao phản bội mà ngã xuống. Một tia tàn hồn, trải qua ngàn tỉ năm trôi nổi vô... More

Tiết tử
Quyển 1: Dị thế đại lục - Chương 1: Phản bội
Chương 2: Trùng sinh
Chương 3: Vô tình gặp gỡ
Chương 4: Ma Đế Xích Ngạo
Chương 5: Tinh Linh Tộc nô lệ
Chương 6: "Cấm kị chi luyến"
Chương 7: Hậu quả của đãng trí rất nghiêm trọng
Chương 8: Vô đề (H)
Chương 9: Chuyện sáng hôm sau
Chương 10: Gặp Yêu Hoàng
Chương 11: Lạc đường
Chương 12: Trở lại
Chương 13: Cố nhân?
Phiên ngoại: Phu phu tương tính 100 câu hỏi (1)
Chương 14: Gặp cố nhân!
Chương 15: Luân Hồi Chi Môn - hết quyển 1
Quyển 2: Hồi quy - Chương 16: Dương thị Phượng gia
Chương 17: Mộng
Tranh mình vẽ (?)
Chương 18: Biến cố
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Phiên ngoại: Phu phu tương tính 100 câu hỏi (2)
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 26
Chương 27
Chương 28 (H)
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Phiên ngoại: Du lịch
Phiên ngoại: Một ngày bình thường
Phiên ngoại: Vài mẩu chuyện hằng ngày
Phiên ngoại: Tạp Tư
Phiên ngoại: Nếu như chọn lại (1)
Phiên ngoại: Nếu như chọn lại (2)
Phiên ngoại: Nếu như chọn lại (3)
Phiên ngoại: Nếu như chọn lại (4)
Phiên ngoại: Nếu như chọn lại (5)
Khai bút đầu năm

Chương 25

167 6 0
By devil9x

_ Dừng lại!

Giọng nói lạnh tanh của Phượng Tử Ngọc mang theo mệnh lệnh không thể chống cự, cùng với đó, từng đạo pháp tắc quấn lên người cả hai, ép buộc cả hai dừng lại. 

Phượng Tử Ngọc đi đến cạnh Tạp Văn, hỏi:

_ Ngươi quen hắn?

Tạp Văn nhất thời há to miệng, rồi lại không thốt ra được tiếng nào. Hắn lắc đầu, chỉ có ánh mắt là tràn đầy cừu hận.

_ Ngươi đang nói dối ta?

Phượng Tử Ngọc lạnh giọng. Tạp Văn lập tức quỳ xuống.

_ Ta không dám, thưa chủ nhân. Ta... ta thật sự không nhớ hắn là ai. Ta chỉ biết, ta rất hận hắn, hận không thể khiến hắn tan xương nát thịt...

Nghe vậy, Phượng Tử Ngọc trầm ngâm. Nếu Tạp Văn lừa hắn, vậy hắn có mục đích gì? Mà người này lại là Á Tiên Tộc... Được rồi, tạm thời kệ hắn, dù sao hắn cũng không hất lên được cái gì bọt nước.

_ Đứng dậy đi.

Như được ân xá, Tạp Văn vội vàng đứng lên, cúi đầu, khép nép lùi sang một bên. 

Từ đầu đến cuối, Phượng Tử Ngọc không liếc sang Xích Ngạo một chút. Điều này khiến hồng phát nam nhân có chút chột dạ. Mất mát, giống như chính tay hắn đã vứt đi thứ gì quan trọng. Bất tri bất giác, hắn chỉ chú ý Phượng Tử Ngọc quên đi Phượng Vân Đoạn, người mà hắn coi như trân bảo.

Còn Phượng Vân Đoạn, hắn hai mắt âm u. Hôm qua lúc Xích Ngạo đau đầu đến ngất đi, miệng hắn cứ liên tục nói "Tạp Tư, Tạp Tư...". Hắn không biết Tạp Tư là ai. Nhưng hắn nhạy cảm cảm thấy được sự mờ ám giữa Xích Ngạo và Phượng Vân Đoạn. Cảm giác giống như một thứ thuộc về mình bị người khác cướp đi, dù đó là một đồ vật mình luôn chán ghét, nhưng lại không muốn đem nó cho ai. 

_ Tạp Văn ca ca! Ra là ngươi ở đây!

Một giọng trong trẻo vang lên, cắt đứt bầu không khí có chút áp lực. Cùng với đó, một thiếu nữ xông ra. Theo sau lại là một giọng trầm đầy nội lực:

_ Khắc Lạp Lạp chờ đã!

Mấy người lập tức trở nên cảnh giác. Tạp Văn có vẻ muốn nói lại thôi, dường như vì chưa được lệnh của Phượng Tử Ngọc mà không dám tự tiện hành động. Nhưng thiếu nữ lại một đường xông đến, cầm tay Tạp Văn mà lắc.

_ Tạp Văn ca ca, ngươi đi đâu vậy? Mọi người rất lo cho ngươi đó!

Tạp Văn bất đắc dĩ xoa đầu nàng, giọng cưng chiều.

_ Ta đi vào rừng kiếm thảo dược, Khắc Ni lão lão bị bệnh, cần một số loại thảo dược chỉ trong Lan Khắc Sâm Lâm mới có.

Nhìn Tạp Văn như thế ôn nhu, mọi người trong đầu không hiểu hiện ra ba chữ.

Luyến đồng phích.

Trong lúc thiếu nữ lạ mặt đang líu ríu, một nhóm nam nhân trưởng thành bước ra. Người đi đầu là một tráng hán trung niên, dấu vết năm tháng trên mặt chỉ làm hắn tăng thêm nam nhân vị, một thân cơ bắp đầy sức mạnh, thước da ngăm do lâu ngày dầm mưa dãi nắng. Đôi lông mày rậm rạp cau lại, giọng nói trầm trầm gọi lại thiếu nữ.

_ Khắc Lạp Lạp, đừng hồ nháo.

Rồi nhìn bọn người Phượng Tử Ngọc, vẻ đề phòng lộ rõ trong đôi mắt. Thiếu nữ trẻ tuổi bĩu bĩu môi, chạy lại đằng sau Tạp Văn, khiến nam nhân trừng mắt nhìn. Tạp Văn thấy vậy, bèn đứng ra làm người giảng hòa.

_ Cơ Thác thúc thúc, ta bị dã thú trong rừng tập kích, may có bọn họ cứu ta. _ Hắn vừa nói vừa chỉ vết thương trên đầu mình. _ Ta nghe bọn họ nói, bọn họ bị lạc đường. Chúng ta có thể cho bọn họ tá túc một đêm sao?

Vị kia đại thúc thấy Tạp Văn, ám thở dài một hơi, vẻ cảnh giác cũng giảm. Xem ra bọn họ những người miền núi này tương đối thật thà, chỉ vài câu liền lừa dối qua được. Trong bốn người, ngoại hình Xích Ngạo tương đối bắt mắt, nhưng nơi này cái gì hiếm lạ mà không có, nên rất nhanh liền được tiếp nhận rồi.

Nhưng bọn họ nói chuyện, Phượng gia huynh đệ chỉ có Phượng Tử Ngọc nghe hiểu. Tạp Văn đã có lòng, hắn cũng không tiện từ chối. Bất đắc dĩ, Phượng Tử Ngọc chỉ còn cách tiến lên bắt chuyện. Sau khi bỏ đi nghi ngại ban đầu, rất nhanh vị đại thúc này liền cười hồ hởi đáp lời, đồng thời còn giới thiệu cho Phượng Tử Ngọc những người đứng sau. Qua đó Phượng Tử Ngọc biết được, đây là Lan Khắc Sâm Lâm, trải dài khắp cả đại lục. Mà trong đó không chỉ có dã thú, còn có ma thú, thậm chí thánh thú. Yêu Hoàng chính là đệ nhất thánh thú, Tử Kim Long. Phượng Tử Ngọc không khỏi cảm thấy mở mang tầm mắt, càng cảm giác cái này thế giới lạ lẫm mà thần kì.

Bốn người được vị đại thúc nọ ra hiệu đi theo. Trên đường đi, Phượng Thiên Hạo hỏi nhỏ Phượng Tử Ngọc:

_ Đại ca, ngươi nghe hiểu bọn họ nói gì?

Phượng Tử Ngọc gật đầu, không giải thích gì thêm. Phượng Thiên Hạo càng ngày càng thấy đại ca của hắn trở nên thần bí, nhưng lại càng thêm thu hút.

Mấy người rất nhanh liền đến một thôn trang, không phải thôn trang lúc đầu mà Phượng Tử Ngọc gặp. Cũng đúng, Lan Khắc Sâm Lâm rộng lớn như vậy, sao lại chỉ có duy nhất một thôn trang. 

Hôm nay đúng dịp lại là ngày lễ của những người này, nên họ tổ chức tiệc. Bọn họ nướng nguyên một con vật giống heo rất to, ở dưới bày nhiều loại hoa quả, là những loại quả Phượng gia huynh đệ chưa thấy bao giờ. Phượng Tử Ngọc cầm lấy một loại quả tròn tròn, màu xanh nhạt, cắn một cái. Vị chua chua ngọt ngọt giống như táo, nhưng lại thơm cực kì, rất ngon. Hắn đưa một quả khác cho Phượng Thiên Hạo.

_ Thiên Hạo ngươi ăn đi.

Bên kia, Xích Ngạo cầm một thứ quả cho Phượng Vân Đoạn, ý muốn hắn ăn. Phượng Vân Đoạn vừa cảm động, trong lòng lại thấy chua xót không hiểu.

Hắn đang ghen tị sao? Tại sao chứ? Hắn và người này chỉ mới gặp nhau thôi mà?

Khi mấy người đang ngồi thưởng thức đồ ăn, vị kia Cơ Thác thúc thúc đến. Phượng Tử Ngọc muốn đứng lên, nhưng hắn xua tay, ra hiệu không cần, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Phượng Tử Ngọc thấy cơ hội tốt, lân la hỏi chuyện.

_ Cơ Thác thúc thúc, chuyện là, chúng ta vào tận nơi này, chỉ muốn tìm thảo dược. Chúng ta có người bạn bị mất trí nhớ, không biết có loại thảo dược nào khiến người ta nhớ ra không?

Cơ Thác nghĩ nghĩ một hồi, ngập ngừng nói:

_ Thật ra là có, nhưng... muốn lấy được... khó, khó.

Phượng Tử Ngọc thấy có hi vọng, liền cắn chặt không tha.

_ Thúc thúc, ta chỉ cần ngươi nói cho ta biết, dù khó thế nào ta cũng làm được. Chuyện này rất trọng yếu.

Nhìn Phượng Tử Ngọc một bộ cấp thiết, Cơ Thác thở dài, lắc đầu.

_ Có một loại thần dược, tên là Lạc Thần Hoa, nghe đồn sẽ làm người ta nhớ lại. Nhưng mà loại hoa này cần năng lượng tinh khiết để sinh trưởng, nên nó chỉ có thể mọc ở Tinh Linh Thụ.

Tinh Linh Thụ!

_ Tinh Linh Thụ trước kia là thần thụ của Tinh Linh Tộc, nhưng hơn trăm năm trước địa bàn bị chiếm bởi Á Tiên Tộc, nơi đó cũng trở thành tổng đàn của Á Tiên Tộc, chính là nơi ở của Tiên Chủ. Sau đó, Tiên Chủ đột nhiên biến mất, theo đó là Ma Đế phát điên, khiến khắp nơi dấy lên tinh phong huyết vũ. Mà đại quân Ma Tộc, sau đó đột nhiên tấn công Á Tiên Tộc. Á Tiên Tộc không chống đỡ nổi, bại lui, sau đó không hiểu vì sao mà biến mất trên đại lục...

Phượng Tử Ngọc cau mày. Thật vất vả mới có một chút manh mối, cuối cùng lại thành đi lòng vòng.

Tiên Chủ, rốt cuộc dụng ý của ngươi là gì? Tại sao ngươi lại đột nhiên biến mất như vậy?

Đã muộn, mọi người chia nhau đi ngủ. Nhưng chỉ còn nhà Tạp Văn là còn chỗ trống, mà chỉ đủ cho hai người. Hai người còn lại phải ra ngủ ở nhà kho của thôn. Mấy người tranh luận một hồi, cuối cùng đành quyết định bằng cách rút thăm. Và người phải ra ở nhà kho chính là...

Xích Ngạo cùng Phượng Tử Ngọc.

Cái kết quả này có thể nói là kết quả tệ nhất. Phượng Thiên Hạo cùng Phượng Vân Đoạn khó chịu, mà Tạp Văn càng thêm không thể chấp nhận. Nhưng sự đã vậy, nam nhân nói lời giữ lời. Ngược lại là Xích Ngạo, rõ ràng rất dính Phượng Vân Đoạn, cư nhiên không ý kiến.

Phượng Tử Ngọc ngồi trước cửa nhìn trời, trong lòng có chút không biết làm sao. Lỡ như hắn không thể trở về thì sao? Manh mối đều đã đứt đoạn...

Khi Phượng Tử Ngọc còn đang ngồi suy tư, trong phòng vang ra tiếng rên nhỏ của Xích Ngạo. Hắn đi vào, thấy hồng phát nam nhân trán đổ mồ hôi, hai tay ôm bụng, có vẻ thống khổ vô cùng. Tóc dài đến thắt lưng tỏa ra như ôm vào thân thể hắn, khiến hắn có vẻ yếu ớt khó tả.

"Ô..." Xích Ngạo cũng không biết hắn bị làm sao, chỉ đột nhiên thấy bụng đau vô cùng, dịch dạ dày giống như đều tràn cả lên cổ họng, rất khó chịu. Cả thân thể giống như bị rút hết sức lực, đầu váng mắt hoa. Hắn theo bản năng nhớ đến thứ được đưa vào miệng mình mấy hôm trước, trực giác nói cho hắn biết đó là thứ hắn cần. Trong tầm mắt mơ hồ, Xích Ngạo thấy một bóng dáng quen thuộc đang tiến tới, lập tức nhào đến.

Phượng Tử Ngọc thấy người nọ đang ngồi co rúc bỗng nhào vào mình, vốn định đẩy ra, nhưng thấy nét mặt trắng nhợt của Xích Ngạo thì tâm lại trùng xuống, để mặc hắn dựa vào người. Bỗng hắn thấy một trận đau nhói ở vai. Thì ra Xích Ngạo cắn vào vai hắn, liếm láp những giọt máu chảy ra từ đó. Phượng Tử Ngọc đặt tay lên vai hắn, suy nghĩ một hồi, rồi thở dài, buông tay. Cơ thể nóng hầm hập của Xích Ngạo áp vào người Phượng Tử Ngọc, khiến hắn cảm thấy kì lạ, rồi lại hết sức quen thuộc. Tóc Xích Ngạo có vài lọn rơi vào chóp mũi hắn, ngưa ngứa. Một lúc sau, Phượng Tử Ngọc chỉ thấy người chợt nặng, thì ra nam nhân ngủ rồi. Có điều Xích Ngạo bám rất chặt, hắn không thể gỡ ra được, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn lại không muốn dùng đến sức mạnh của pháp tắc. Phượng Tử Ngọc chỉ đành mặc cho hắn ôm, ngồi xuống phản dựa vào góc tường, trầm trầm ngủ.

*Phượng Tử Ngọc:

 lười tô màu...

Continue Reading

You'll Also Like

1M 9.3K 18
Tác giả : Mê Mê Mê Thể loại: Nam Nam, hiện đại, cao H, chủ công, NP, ấm áp, ngụy loạn luân, dirtytalk CẢNH BÁO: Truyện không dành cho ai sủng công...
2.6M 159K 76
Nobody ever loved him; she was the first who loved him. He did not have a family and then one day she entered into his life and became a world for h...
795K 52.5K 30
"You all must have heard that a ray of light is definitely visible in the darkness which takes us towards light. But what if instead of light the dev...
1.4M 92.7K 184
**Story is gonna be slow paced. Read only if you have patience. 🔥** Isha Sharma married a driver whom she had just met. She was taking a huge risk...