Gặp Được Tình Yêu Đích Thực(f...

By longthongnuocmui

353K 6.4K 64

Cô uổng phí ba năm, dốc bao tâm tư cuối cùng chỉ nhận được cái quay lưng tuyệt tình của anh ta. Trái tim cô c... More

Chương 1. Gặp Nhau
Chương 2. Cái Nhìn Thoáng Qua
Chương 3. Thân Tình Ấm Áp
Chương 4. Chúng Ta Chia Tay Đi
Chương 5. Tôi Tặng Lại Người Đàn Ông Đó Cho Cô
Chương 6. Nơi Này Đau, Làm Sao Chữa
Chương 7. Hôn Môi
Chương 8. Mặt Cậu Đỏ Rồi
Chương 9. Oan Gia Gặp Lại
Chương 10. Là Cô Ấy
Chương 11. Em Phải Chịu Trách Nhiệm Với Anh
Chương 12. Một Đôi Phúc Hắc
Chương 13. Phó Đình
Chương14. Kẻ Níu Kéo, Người Cự Tuyệt
Chương 15.
Chương 16. Tim Đập Nhanh
Chương 17.
Chương 18. Khiêu Khích
Chương 19. Sự Bá Đạo Của Anh
Chương 20. Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương 21. Âm Mưu Của Anh
Chương 22. Chịu Đòn Nhận Tội
Chương 23. Chắc Chắn Chết Ngay Lập Tức
Chương 24. Giằng Co
Chương 25. Mang Thai
Chương 26. Chạm Mặt
Chương 27. Thuyết Phục
Chương 28. Bí Mật Bại Lộ
Chương 29 . Tấn Công Bất Ngờ
Chương 30. Tạo Điều Kiện Để Người Khác Phạm Tội
Chương 31. Làm Sao Chịu Được
Chương 32. Mệt Mỏi
Chương 33. Đi Coi Mắt
Chương 34. Lựa Chọn Tốt Nhất
Chương 35. Nhận Giấy Chứng Nhận
Chương 36. Nhược Điểm Của Cô
Chương 37. Đến Nhà Ra Mắt
Chương 38. Cố Ý
Chương 39. Gặp Mặt
Chương 40. Hôn
Chương 41. Vấn Đề Xưng Hô
Chương 42. Dây Dưa Không Dứt
Chương 43. Muốn Làm Khó Vợ Tôi
Chương 44. Vị Khách Không Mời Mà Đến
Chương 45. Tư Thế Kì Quái
Chương 46. Tôi Không Hối Hận
Chương 47.Chúng Ta Về Nhà
Chương 48. Đút Cho Em Ăn
Chương 49. Anh Nổi Giận
Chương 50 . Chỉ Có cảm Giác Với Em
Chương 51.
Chương 52. Yêu Em
Chương 53.Anh Thất Tình
Chương 54. Ông Đây Không Phải Là Gay !
Chương 55. Ly Hôn? Rời Khỏi Chồng Của Em
Chương 56. Tại Sao Em Lại Ngốc Như Vậy ?
Chương 57. Đừng Cự Tuyệt
Chương 58. Chủ Động Hiến Thân
Chương 59. Anh Ghen
Chương 60. Vợ, Là Lỗi Của Anh, Anh Sai Rồi!
Chương 61. Cho Em Đi Theo Anh
Chương 62. Trong Mắt Chỉ Có Em
Chương 63. Em Muốn Làm Cùng Anh!
Chương 64. Mẹ Có Khỏe Không?
Chương 65. Cô Không Phải Đối Thủ Của Tôi!
Chương 66. Muốn Có Một Đứa Bé
Chương 67. Đừng Rời Xa Anh!
Chương 68. Cô Chủ Động
Chương 69. Say Rượu Làm Việc Gì Sai.
Chương 70. Quà Tặng Không Mời Tự Đến
Chương 71. Có Chuyện Xảy Ra
Chương 72. Có Anh Thật Là Tốt!
Chương 73. Thật Khó Chịu
Chương 74. Tự Dưng Khiêu Khích
Chương 75. Tổn Thương
Chương 76. Chạy Trốn? Em Dám!
Chương 77. Em Tặng Anh Đều Thích
Chương 78. Ở Cùng Nhau!
Chương 79. Người Đàn Ông Nằm Trong Vũng Máu
Chương 80. Cảnh Xuân Sắc Trong Sân Bay!
Chương 81: Cô Nhỏ Mọn!
Chương 82: Ừm, Mùi Vị Này Rất Tuyệt!
Chương 83: Sự Khác Thường Của Anh
Chương 84: Tô Duyệt Mang Thai?
Chương 85. Người Nào Ghen?
Chương 86. Ba Người Phụ Nữ Một Sân Khấu!
Chương 87: Thì Ra Cảm Giác Này Gọi Là Quan Tâm!
Chương 89.
Chương 90. Sói Phúc Hắc Vs Hồ Ly Phúc Hắc
Chương 91. Ai Thắng Ai Thua?
Chương 92. Sắc Xuân Gợn Sóng Bên Trong Thuyền
Chương 93. Quy Tắc Ngầm? Anh Đến Rồi!
Chương 94. Tôi Sắp Làm Cha?
Chương 95. Được Làm Ba Làm Mẹ
Chương 96. Mở Hai Chân Là Tiền Chảy Vào Như Nước
Chương 97.Thế Nào Là Thỏa Mãn?
Chương 98. Kế Sách Đối Phó Tình Địch
Chương 99: Chương 99.1: Những Năm Nay Cô Đã Sai Rồi!
Chương 100: Chương 99.2
Chương 101: Chương 99.3
Chương 102: Chương 99.4
Chương 103: Người Quan Tâm Nhất!
Chương 104. Thu Nhận Và Giúp Đỡ Chúng Tôi Đi!
Chương 105. Tình Địch Tiềm Ẩn!
Chương 106. Thật Là Một Cô Gái Ngốc!
Chương 107. Kỹ Thuật Photoshop Thật Thần Kỳ
Chương 108. Ai Giấu Diếm Ai?
Chương 109: Ai Hàng Phục Ai!
Chương 110: Chị Họ, Đã Lâu Không Gặp
Chương 111: Chương 108
Chương 112: Bánh Ngọt!
Chương 113: A Ninh, Em Đã Trở Về
Chương 114: Chương 111
Chương 115: Chương 112
Chương 116: Đại Kết Cục (1)
Chương 117: Chương 113.2
Chương 118: Chương 113.3
Chương 119: Chương 113.4
Chương 120: Đại Kết Cục (2)
Chương 121: Chương 113.6
Chương 122: Chương 113.7
Chương 123: Chương 113.8
Chương 124: Chương 113.9

Chương 88. Ai Chuốc Say Em?

1.4K 31 0
By longthongnuocmui

Bóng đêm thâm trầm, bóng tối lạnh lẽo gần như không thể nhìn ra được bóng dáng của đối phương, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng giữa hai người.

Trong lòng Tô Duyệt bỗng có thứ gì đó lộp bộp một hồi, Ninh Duệ Thần cũng chẳng quan tâm xem cô có nhìn thấy hay không, vẫy tay với cô, để cô đi xuống.

Gần như là cùng lúc ngay khi Ninh Duệ Thần vẫy tay thì Tô Duyệt cũng nhẹ nhàng rón rén đi xuống.

Đóng cửa lại, sau khi xác định không có ai quấy nhiễu hai người, Tô Duyệt bước nhanh đến trước mặt người đàn ông, cũng không để ý đến tại sao mình lại nhẹ thở ra, chừng như buột miệng nói, "Sao anh lại tới đây?"

Dứt lời, lúc này Tô Duyệt mới chợt nhận ra mình có chút đột ngột, không phải mình vẫn còn đang giận anh sao?

Người đàn ông nhoẻn miệng cười, bàn tay thon gầy vuốt ve những sợi tóc của cô gái, "Không phải em sắp đi công tác sao? Mấy ngày tới không thể nhìn thấy, nên đành phải tranh thủ chút thời gian đến thăm em thôi."

"Bây giờ chúng ta về nhà có được không?" Ninh Duệ Thần cười nói.

Còn Tô Duyệt lại cảm thấy trong giọng nói ngập tràn từ tính của người đàn ông này mang theo sự mệt mỏi nồng đậm.

Làm việc đến tận đêm khuya, lại còn tới đón cô, có một loại cảm giác nói không nên lời chậm rãi chảy qua trong tim cô.

Tô Duyệt cúi thấp đầu, che dấu tâm trạng hiện giờ của mình, nhẹ nhàng gật đầu.

Ninh Duệ Thần nhếch khóe môi, lên xe, nhưng ngay khi Tô Duyệt đóng được nửa cánh cửa xe thì bỗng nhiên xoay người lại, trở lại nhà chính nhà họ Tô, một lát sau mang theo một túi xách nhỏ đi ra.

"Trong này có tài liệu mang từ công ty về, ngày mai còn phải mang theo nữa." Tô Duyệt mở miệng giải thích, sau đó vào trong xe ngồi.

Chiếc Porsche lăn bánh vững vàng trong đêm tối, lướt qua những vệt mờ dài trên con đường lớn.

Trong túi có tấm hình kia, Tô Duyệt vô thức dùng sức cầm túi xách.

Mà lúc này, vì Ninh Duệ Thần cũng quá mệt mỏi nên không để ý thấy sự khác thường của Tô Duyệt, một tay anh nắm vô lăng, tay kia chống lên cửa kính xe xoa xoa đôi mày rậm, bộ dáng cần phải nghỉ ngơi.

Lời nói đến bên miệng Tô Duyệt lại nuốt vào lần nữa.

Cô không muốn tạo thêm rắc rối cho Ninh Duệ Thần, không muốn Ninh Duệ Thần cảm thấy mình quá nhạy cảm, nhưng tấm hình kia lại giống như một sợi dây leo quấn quanh trong lòng Tô Duyệt.

Cô không dám hỏi, cô sợ đáp án khiến cô không thể chấp nhận nổi.

Nhưng cô lại muốn hỏi, bởi vì cô biết rõ hiểu lầm có thể phá hủy hết tất cả sự tin tưởng và tình cảm.

Nhưng lúc này, bỗng điện thoại của Ninh Duệ Thần rung lên, mở ra xem thì thấy số của Thẩm Tuấn Ngạn gọi tới.

"Ninh Duệ Thần, mau mau đến bệnh viện ngay."

=====

Khi Ninh Duệ Thần đến bệnh viện thì thấy Thẩm Tuấn Ngạn và Trần Vân đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, điều kì lạ là Thẩm Tuấn Ngạn cũng không quấn lấy Trần Vân như bình thường, mà ngược lại là cố ý bảo trì một khoảng cách với cô.

"Giúp tôi thanh toán tiền viện phí đi." Thẩm Tuấn Ngạn cứng rắn nói với Ninh Duệ Thần, nhét đơn thuốc vào trong tay anh.

Ninh Duệ Thần nhìn đơn thuốc trong tay, đôi mày rậm khẽ nhếch lên, đau dạ dày? Cái người Thẩm Tuấn Ngạn này chưa bao giờ bỏ bê chuyện ăn uống, tại sao dạ dày lại có vấn đề được?

Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắt đi khám bệnh còn không đem theo tiền... Hừm, trong chuyện này vô cùng khả nghi.

"Cậu không mệt?" Thẩm Tuấn Ngạn bị đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm có chút sợ hãi không kiên nhẫn nói.

Tô Duyệt nhíu mày, buột miệng nói, "Anh Thẩm, tự đi khám bệnh xin nhớ đem theo tiền, nhất là thời điểm đêm hôm khuya khoắt như thế này."

Dứt lời, Tô Duyệt lại rầu rĩ cau mày lại, cô bị sao vậy? Vô thức lại lên tiếng vì Ninh Duệm Thần sao?

Trong mắt Thẩm Tuấn Ngạn hiện lên vẻ kinh ngạc, cười khổ nói, "Người có vợ đúng là không giống người thường, cậu Ninh, xem ra sau này có người làm chỗ dựa cho cậu rồi."

Ninh Duệ Thần nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

"Ai ném phim chụp X quang vào trong thùng rác vậy, có biết không được vứt bừa không hả?" Bác gái quét rác lầu bầu nói, cầm túi giấy to đựng phim chụp X quang làm bộ chuẩn bị mở ra nhìn.

Không chờ Thẩm Tuấn Ngạn ngăn lại, đôi tay thon dài cướp lấy gói giấy to màu da trâu, Ninh Duệ Thần cười hết sức ôn hòa, "Cái này là của cháu đấy ạ, vừa rồi bất cẩn nên mới ném vào đó."

"A... Vậy thì nhanh cầm lấy đi, thứ này mà bị mất là không làm lại được đâu, đến khi kiếm tra lại còn cần dùng đến đấy."

"Vâng, dì nói rất đúng, cám ơn dì."

Ninh Duệ Thần một tiếng dì hai tiếng dì khiến bác gái quét rác cười tươi như hoa, quả nhiên càng đẹp thì con đường càng rộng mở, điều này hoàn toàn đúng với Ninh Duệ Thần.

Bác gái quét rác rời đi, Ninh Duệ Thần mở túi giấy ra, nhìn thấy trong dạ dày của phim chụp rõ ràng có một chiếc nhẫn cưới, Ninh Duệ Thần nhíu mày, liếc nhìn Trần Vân đứng một bên, trong đôi mắt mỏi mệt thoáng qua ý cười.

Thằng nhóc này, thì ra đã ăn đạn của Trần Vân rồi.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi nộp tiền thuốc đi?" Thẩm Tuấn Ngạn tức giận nói, bộ dạng giống như nhìn thấy ai cũng sẽ cắn vậy.

"Không cần mổ sao?" Ninh Duệ Thần vẫn đứng đó, tốt bụng quan tâm hỏi.

"Không cần, ị ra là được." Trần Vân vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng nhiên mở miệng, liếc mắt nhìn Thẩm Tuấn Ngạn, trên mặt vẫn không có bất cứ biểu tình gì, "Tôi về trước đây, từ nay về sau không cần dở cái tính trẻ con như vậy."

"Về đâu?" Thẩm Tuấn Ngạn từ từ đứng dậy, hai chữ này dường như đã khiến anh phải dùng hết sức lực để nói ra.

"Về nhà, nhà của tôi." Trần Vân nói rõ từng chữ một, vô cùng rõ ràng, "Thẩm Tuấn Ngạn, những ngày này cám ơn anh đã chăm sóc."

"Trần Vân, tất cả đồ dùng của em còn ở chỗ anh!"

"Không cần nữa, Thẩm Tuấn Ngạn, chúng ta, dừng ở đây được không?" Giọng nói Trần Vân vẫn vô cùng bình tĩnh, giọng điệu đó vốn không muốn câu trả lời Thẩm Tuấn Ngạn, dứt khoát nghe theo quyết định của bản thân, bất luận là ai cũng không thể thay đổi quyết định này.

Dứt lời, Trần Vân liền đi về phía cầu thang.

"Trần Vân!" Thẩm Tuấn Ngạn vọt nhanh tới trước mặt cô, mạnh mẽ níu tay cô lại, gần như là nặn ra tư kẻ răng, "Tim của em... rốt cuộc làm từ đá sao!"

Trần Vân chậm rãi ngước mắt lên, trên khuôn mặt băng sơn vạn năm vẫn không có biểu tình nào, đôi mắt như nhiễm một tầng băng nhìn chằm chằm vào Thẩm Tuấn Ngạn, ánh mắt kia chỉ cần liếc một cái, Thẩm Tuấn Ngạn liền cảm thấy trái tim mình như bị một tảng đá nện vào.

Không cần bất kỳ từ ngữ nào, chỉ với ánh mắt kia đã nói rõ đáp án cho anh biết.

Những ngày này chỉ có mình anh đơn phương giữ cô ở bên cạnh anh, cho rằng chỉ cần qua một thời gian cùng chung sống, Trần Vân sẽ có tình cảm với mình, cho dù chỉ là ỷ lại cũng tốt lắm rồi.

Thế nhưng anh đã sai rồi, trái tim của Trần Vân còn cứng hơn cả đá gấp mấy lần.

Thẩm Tuấn Ngạn bỗng nhiên hối hận, tại sao mình lại vội vã như vậy, tại sao không an lòng với cuộc sống hiện tại? Tại sao... còn muốn biết trong lòng của cô rốt cuộc có anh hay không?

Quả nhiên, lòng tham hại người.

Thật sự hối hận lúc trước đã không trực tiếp lấy giấy chứng nhận kết hôn sau đó tổ chức một hôn lễ.

Nhưng cho dù như vậy, dựa theo tính cách của Trần Vân, cô cũng sẽ muốn đi chính là đi, không gì có thể ngăn cản được.

Trong lòng của cô, anh có cũng được không có cũng được, không phải sao?

Bàn tay nắm lấy cánh tay cô vô lực buông ra, Trần Vân mím môi, trực tiếp đi qua người Thẩm Tuấn Ngạn, không hề quay đầu lại.

Tô Duyệt đứng ở một bên theo bản năng nhìn sang người đàn ông bên cạnh, có phải có một ngày bọn họ cũng sẽ đi tới bước này hay không? Có phải có một ngày... trở thành người dưng không?

Tô Duyệt bỗng nắm lấy tay của anh, cũng may, anh vẫn còn ở đây.

"Sao vậy?" Ninh Duệ Thần cúi đầu, ánh mắt mỉm cười nhìn cô gái bên cạnh.

Tô Duyệt lắc đầu, mím môi không lên tiếng.

"Có phải là mệt không? Tối nay chúng ta không về nhà nữa, ở lại bệnh viện ngủ một đêm, được không?"

"Vâng." Tô Duyệt nhẹ gật đầu, giường bệnh viện cô đã không còn xa lạ gì, huống chi chỉ cần anh ở bên thì ở đâu cũng được.

Thẩm Tuấn Ngạn vẫn luôn sững sờ đứng nơi đó đi về phía trước, Tô Duyệt nhỏ giọng nói, "Anh có cần đi qua xem xét chút không?"

Ninh Duệ Thần ôm lấy Tô Duyệt, hơi cúi người, trực tiếp đặt đầu lên vai Tô Duyệt, "Không cần, mệt chết rồi." Đợi lát nữa thừa dịp lúc Tô Duyệt rửa mặt, gọi điện thoại cho Tô Đông Thần, cái loại chuyện cố hết sức an ủi một Thẩm Tuấn Ngạn lặng lẽ trầm mặc mà như tra tấn người này để Tô Đông Thần đi làm là được.

=====

Sáng sớm hôm sau, Tô Duyệt đến công ty, lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc đã sớm xuất hiện ở đó.

Đây không phải là Trình Viên Viên mập mạp vô cùng thích ăn đồ ăn vặt lại luôn la hét muốn giảm cân sao?

"Tiểu Duyệt, tôi lại được tới làm việc cùng cô rồi!" Thấy Tô Duyệt đi tới, Trình Viên Viên vô cùng hưng phấn nhào tới, cho Tô Duyệt một cái ôm mạnh mẽ.

"Tiểu Duyệt, tôi vốn không thích cái công ty kia, cho nên tôi đến đây giúp cô, có phải rất vui vẻ rất cao hứng hay không?" Trình Viên Viên hưng phấn nói, đôi mắt nhỏ dường như đang phát sáng nóng rực.

Tô Duyệt vội vàng gật đầu, "Có có có, Viên Viên, cô mau buông ra, tôi sắp bị nghẹt chết rồi."

"Oa ha ha, Tiểu Duyệt, tôi vui quá." Trình Viên Viên ngượng ngùng cười, quan sát Tô Duyệt rất lâu rồi bỗng dưng nhăn mày.

"Tiểu Duyệt, dường như trông cô không mấy vui vẻ đó, sao vậy?"

"Không sao, mau đi làm việc thôi, biên tập Lý nghiêm khắc hơn chị Lý nhiều đấy." Tô Duyệt khéo léo chuyển dời đề tài, Trình Viên Viên quả nhiên nhanh chóng nhảy đến vị trí của mình, cô nàng vốn khá ngốc nghếch, nếu như bị bắt thóp thì sẽ không được tốt lắm.

Tô Duyệt nhìn bóng lưng kia rời đi, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ không mấy vui vẻ.... Thì ra cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao.

Mấy ngày nay, Tô Duyệt làm việc gì cũng buồn rầu, mặc dù nhìn bề ngoài không có gì khác thường, Ninh Duệ Thần bình thường vẫn tới đón cô cùng đi làm, cùng ăn cơm, nhưng Ninh Duệ Thần lại có thể cảm giác được tiểu nha đầu này không mấy vui vẻ, ví dụ như

—— vừa nhìn thấy anh liền cúi đầu.

—— lúc ăn cơm cũng không nói nhiều như trước kia.

—— lúc ngủ không hề giãy người, mà là rất ngoan mặc cho anh ôm.

—— khi anh hỏi cô làm sao, cô sẽ cười gượng nói không có gì, trong tiềm thức, lại thầm sợ anh không tin, làm vài cử chỉ thông thường, che dấu sự khác thường của mình.

Hiển nhiên cô không muốn để anh phát hiện ra sự mất mát của cô.

Nhưng cũng chính vì vậy mà Ninh Duệ Thần càng cảm thấy có hứng thú với nguyên nhân gây ra tình trạng hiện nay của cô.

Tô Duyệt biết mình không phải là cao thủ che dấu cảm xúc, nên càng muốn trốn tránh ánh mắt của Ninh Duệ Thần hơn.

Một ngày làm việc kết thúc như mọi ngày, lúc tan làm, mọi người đề nghị mở tiệc đón gió cho Trình Viên Viên, Tô Duyệt liền chủ động yêu cầu gia nhập.

"Lần trước cô từ chối, làm bọn tôi còn tưởng rằng cô không thích những kiểu tiệc tùng nho nhỏ này nên không rủ cô, không ngờ ngược lại lần này cô lại chủ động yêu cầu." Cao Vũ trêu ghẹo nói.

"Sao lại không thích?" Tô Duyệt cũng dùng giọng điệu trêu đùa, "Tôi đi toilet một chút, mấy người cũng không lén lút trốn đi đâu đó."

"Đi đi, đi đi, mọi người chờ cô đó!"





"..."

Tô Duyệt cầm di động đi vào toilet, nhìn vào dãy số quen thuộc kia, hít sâu một hơi, cuối cùng bấm.

"Hôm nay anh không cần đến đón em đâu, buổi tối có tiệc, em sẽ tự đi về." Tô Duyệt nhỏ giọng nói, trong đầu không ngừng xoay, thầm nghĩ nếu Ninh Duệ Thần hỏi thêm nữa thì cô nên trả lời thế nào đây.

"Đi đâu?"

"Hình như là... quán Hỉ Dương Dương."

"Ừ." Nhưng Ninh Duệ Thần chỉ đáp nhẹ một tiếng, không tiếp tục hỏi thêm nữa.

Trong lòng căng thẳng cũng được thả lỏng, anh ấy không hỏi nữa.

Nhưng chẳng hiểu tại sao ngay sau đó, Tô Duyệt lại cảm thấy không thoải mái, tại sao anh không hỏi cô đi đâu? Ngay cả sự quan tâm tối thiểu nhất cũng không có!

Suy nghĩ này khiến Tô Duyệt giận dỗi trực tiếp cúp điện thoại, đi về phía phòng làm việc.

Khi đến quán Hỉ Dương Dương, đám người lập tức ầm ĩ rủ nhau chơi oẳn tù tì, ai thua phạt uống rượu, Cao Vũ nâng cao bình rượu, "Tiểu Duyệt, có dám chơi oẳn tù tì không?"

Tô Duyệt tự biết chỉ cần mình uống chút rượu sẽ mất lý trí, nhưng lúc này cô cảm thấy buồn bực trong lòng, không phải người ta thường nói 'Nhất túy giải thiên sầu sao' sao? (uống 1 ly rượu giải quyết ngàn nỗi buồn :v chắc vậy) Dù sao Ninh Duệ Thần cũng không quan tâm đến cô, uống chút rượu chắc cũng được nhỉ?

Huống chi, oẳn tù tì, mặ dù cô chưa từng chơi qua, nhưng cái này chắc là về nhân phẩm!

Mọi người đều nói, đen tình đỏ bạc, lần này Tô Duyệt cô đây nhất định là người tài ba cực phẩm đối với bài bạc!

"Được!" Tô Duyệt sảng khoái ứng chiến.

Thế nhưng đến nửa giờ sau, người nào đó vốn đang hào sảng đã gục ngã trên bàn rượu.

"Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt!" Trong thoáng chốc có vài tiếng nói gọi cô, sau đó những tiếng nói kia càng thêm mông lung mờ ảo.

Tô Duyệt nghiêng đầu, nhìn bóng dáng mọi người khi gần khi xa cô, chớp chớp lông mi dài, Ninh Duệ Thần, giờ anh đang làm gì vậy?

Một bóng dáng cao lớn quen thuộc chậm rãi bước tới trước mắt cô, hai mắt lờ đờ nhìn người đàn ông trước mặt, hả, sao lại giống cái người mà cô vừa nghĩ đến vậy chứ?

Hai tay chống bàn, Tô Duyệt lảo đảo đứng dậy, đi đến bên cạnh người đàn ông kia, cười hì hì nói, "Ninh Duệ Thần, sao anh lại tới đây?"

Ninh Duệ Thần cau mày không vui, bàn tay to ôm lấy cô gái đang bước đi lảo đảo trước mặt vào lòng, trong giọng nói ôn hòa mang theo chút tức giận, "Sao lại uống tới mức này?"

"Bởi vì vui mà, Ninh Duệ Thần, anh có muốn uống một chút không?" Tô Duyệt tránh thoát khỏi cái ôm của người đàn ông, đi đến cầm bình rượu trên bàn đưa cho Ninh Duệ Thần, "Đến đây để chị mời rượu nào!"

Ninh Duệ Thần híp mắt, như vậy còn nói không say? Lại còn cả gan dám ở trước mặt mình xưng chị nữa?

TRUYỆN NGÔN TÌNH HOT

Bạn đang đọc truyện trên website WebTruyen.Com BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN Đăng nhập Xem thêm BÌNH LUẬN FACEBOOK

Website online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều , , , , được chọn lọc và đăng tải một cách kĩ lưỡng.Mời bạn đọc và ủng hộ website bằng cách giới thiệu đến bạn bè, chúc bạn có những giây phút đọc truyện thư giãn thật bổ ích.

Copyright 2016
Kết nối với chúng tôi



Continue Reading

You'll Also Like

432K 15.9K 103
WE ARE... CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA (We are... คือเรารักกัน) Tác giả: Parawee Độ dài: 77 chương "Lần đầu gặp gỡ chẳng có tí ấn tượng nào, như...
68.6K 1.1K 10
Tác giả: Lục Phong Tranh Thể loại: ngôn tình, hiện đại, HE Trạng thái: Hoàn Nguồn: truyenfull.vn Trước khi kết hôn, bọn họ chỉ ăn cơm cùng nhau...
509K 9.5K 52
Tác giả: Hữu Phỉ Hoàn Tử Thể loại: ngôn tình, đô thị tình duyên, cưới trước yêu sau, nam thâm tình, HE Số chương: 50 chương + 2 ngoại truyện Trạng t...
188K 5.5K 125
Tác giả:Phong Vân Tiểu Yêu ~~~ Ta đã từng nghe qua câu "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân", nhưng trong truyện Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới lại hoàn toa...