[BH] [EDIT - Hoàn] Phò Mã 16...

By Totenkun

1M 52.2K 4.1K

Tên Truyện: Phò Mã Mười Sáu Tuổi - 驸马十六岁 Tác giả: Bình Quả Nhất Sinh Thôi - 苹果一生推 Edit: Tớ Tên Kun Tình Tr... More

Văn Án
Đôi Lời Của Edit
Chương 1: Tiểu Kiều ngất xỉu rồi! (B)
Chương 2: Mỹ Sắc Xuất Thiếu Niên (B)
Chương 3: Vẻ đẹp của Tô Hạo (B)
Chương 4 : Tẩu vi thượng sách (B)
Chương 5: Thi hội (B)
Chương 6: Trường Ninh Công Chúa (B)
Chương 7: Tứ Hôn (B)
Chương 8: Hoa Dương Hoa Ảnh (B)
Chương 9: Tương Kiến Tam Cố (B)
Chương 10: Động Phòng Hoa Chúc (B)
Chương 11: Các Hữu Sở Ái (B)
Chương 12: Phò Mã Nghĩ Nhiều Rồi ! (B)
Chương 13: Đông Cung Thị Giảng (B)
Chương 14: Tiểu Kiều Lại Tới Rồi (B)
Chương 15: Một Vò Hảo Tửu (B)
Chương 16: Dụ Được Ngoan Ngoãn (B)
Chương 17: Nhiều Hơn Một Vị Hoàng Tử (B)
Chương 18: Nhất Hạc Bạt Không (B)
Chương 19: Xao Sơn Chấn Hổ (B)
Chương 20: Bạch Y Cung Phấn (B)
Chương 21: Tích Nhập Tâm Hồ (B)
Chương 22: Tiểu Kiều Lại Đến Rồi !!! (B)
Chương 23: Tiểu Kiều Bất Bại (B)
Chương 24: Lương Tiêu Dẫn (B)
Chương 25: Hồng Chúc Tiếu Nhân (B)
Chương 26: Thời Hoàng Yến Nhũ (B)
Chương 27: Đừng Để Ý Nàng (B)
Chương 28: Phiến Xuyết Chi Mê (B)
Chương 29: Gần Nhất Cũng Là Xa Nhất (B)
Chương 30: Cử Kỳ Bất Định (B)
Chương 31: Ý Cười Càng Sâu (B)
Chương 32: Phò Mã Tuổi Còn Nhỏ (B)
Chương 33: Bổn Cung Không Nói Là Không Đi (B)
Chương 34: Tẩu Nguyệt Lượng (B)
Chương 35: Liếc Mắt Đưa Tình (B)
Chương 36: Mắt Nháy A Nháy (B)
Chương 37: Phát Hiện Bất Ngờ (B)
Chương 38: Đừng Nghĩ Quá Nhiều (B)
Chương 39: Nụ Hôn Dịu Dàng (B)
Chương 40: Tô Manh(B)
Chương 41: Mưa Gió Sắp Đến (B)
Chương 42: Phò Mã Đi Nơi Nào ? (B)
Chương 43: Băng Sơn Đâu Rồi ? (B)
Chương 44 : Ưm Một Tiếng (B)
Chương 45: Hạo Nhi Là Của Bổn Cung (B)
Chương 46: Có Thâm Ý (B)
Chương 48: Bổn Cung Không Có Tâm Trạng (B)
Chương 49: Tỳ Bà Hành (B)
Chương 50: Thọ Thương (B)
Chương 51: Không Rời (B)
Chương 52: Mỹ Nhân Thị Dục (B)
Chương 53: Cục Biến (B)
Chương 54: Trừng Phạt (H) (B)
Chương 55: Hái Đào (B)
Chương 56: Thái Sơn (B)
Chương 57: Nụ Hôn Ly Biệt (B)
Chương 58: Tương Tư (B)
Chương 59: Bất Kham Kỳ Mỹ (B)
Chương 60: Mai Hoa Hương (B)
Chương 61: Thư Tín (B)
Chương 62: Nồi Vàng Lấy Hương (B)
Chương 63: Tuyết Thượng Gia Sương (B)
Chương 64: Ám Sát (B)
Chương 65: Hoàng Không Xuất Thế (B)
Chương 66: Tương Tụ (B)
Chương 67: Sau Đó (B)
Chương 68: Thẹn Thùng (H)
Chương 69: Hồi Tưởng (B)
Chương 70: Bị Tập Kích (B)
Chương 71: Biến Sắc (B)
Chương 72: Tuyết Tích (B)
Chương 73: Hoàng Mệnh (B)
Chương 74: Khuyên Bảo (B)
Chương 75: Ấm Áp (B)
Chương 76: Vạch Trần (B)
Chương 77: Hồi Vị (B)
Chương 78: Nghiệm Thân (B)
Chương 79: Giao Chiến (B)
Chương 80: Dụ Địch (B)
Chương 81: Xuất Quan (B)
Chương 82: Tô Manh Tô Nhược (B)
Chương 83: Hoa Dương Tụ Họp (B)
Chương 84: Sư Phụ (B)
Chương 85: Phản Loạn Tụ Họp (B)
Chương 86: Tiểu Kiều (B)
Chương 87: Kết Thúc Một Ngày (Kết thúc chính văn) (B)
Phiên Ngoại 1: Tiểu Bảo Bối Thật Rắc Rối (B)
Phiên Ngoại 2: Tiểu Bảo Bối Trở Mặt (B)
Phiên Ngoại 3: Tiểu Bảo Bối Lại Trấn Cổng Rồi (B)
Phiên ngoại 4: Chuyện Trên Thảo Nguyên (B)
Phiên Ngoại 5: Khúc Cầm Du Dương (Hết)

Chương 47: Đạm Đạm Nhất Tiếu (B)

9.3K 506 24
By Totenkun




Tiểu Kiều hừ một tiếng,"Bản tiểu thư tại sao phải đáp ứng ngươi?"

"Vì gia tộc Tô Lang ngươi."

"Gia tộc Tô Lang ta ? Bản tiểu thư có tới thư viện làm khách hay không liên quan gì đến nhà Tô Lang ta ?"

"Chẳng những có quan hệ, hơn nữa còn là quan hệ mật thiết," Huyền Tuyết đem chuyện Bạch Thực cùng Ma Môn kể lại một lần, "Nếu như Bạch Thực đích thật là Thanh Hà vương, mà Ma Môn lại giúp Bạch Thực thực đoạt được thiên hạ, gia tộc Tô Lang ngươi thân là Đại Tề Phò mã sẽ có kết cục gì, chính ngươi ngẫm lại đi."

"Nguyên lai Bạch Thực là Thanh Hà vương. . . . . . Ta liền nói người này có điểm nào đó quái lạ..."

Tiểu Kiều nghe xong, lông mày ngọn núi khẽ nhíu, tròng mắt đen lay láy chuyển động, hai loan trường tiệp nhẹ nhàng vỗ vỗ, hiển nhiên là đang rất chăm chú suy nghĩ.

Huyền Tuyết ngưng mắt nhìn, một lát sau hỏi,"Như thế nào, nghĩ kỹ không có?"

Tiểu Kiều liếc nàng một chút, "Không có!" vắt lấy tay nhỏ chạy đi rồi.

". . . . . ."

Huyền Tuyết nhìn bóng lưng Tiểu Kiều lắc đầu, xoa cằm suy nghĩ một chút, bỗng nở nụ cười.

Sáng ngày thứ hai.

Tiểu Kiều ăn xong điểm tâm, từ Chu phủ chạy ra ngoài, tay nhỏ lắc quạt đi tới thư viện của Bạch Thực.

Bạch Thực nghe báo, mặt tươi cười ra ngoài nghênh đón, chắp tay nói, "Chu công tử!"

Tiểu Kiều cũng cười chắp tay đáp lễ, "Bạch công tử."

Bạch Thực đưa tay làm một tư thế xin mời, "Chu công tử xin mời vào."

Tiểu Kiều thoải mái đi vào, cẩn thận vừa nghe, cũng không nghe được tiếng học trò đọc thơ văn, đang tự kỳ quái, chỉ nghe Bạch Thực cười nói, "Chỉ vì ngày gần đây khí trời khô nóng không chịu nổi, vì lẽ đó tạm thời ngừng khóa."

Tiểu Kiều nghe xong gật gù, "Thì ra là như vậy." Lại nói, "Tại hạ tới cũng thật là không khéo."

Bạch Thực cười nói, "Cũng không phải, là vừa vặn mới đúng," thấy Tiểu Kiều không rõ, nhân tiện nói, "Ta hôm qua mới đạt được một quyển Vương Hi Chi tiên sinh đích thực viết, Chu công tử hôm nay đến, chính là có thể cùng Bạch mỗ cùng trong lương đình, một bên thưởng thức bản vẽ đẹp của tiên sinh một bên thưởng trà, khởi bất khoái tai !"

Tiểu Kiều nghe xong, quạt trong tay càng ngày càng đung đưa vui vẻ, "Nghe Bạch công tử nói như thế, tại hạ là tới vừa đúng lúc."

Hai người nói giỡn đi tới trong viện, một vị thiếu niên tướng mạo thanh tú mỉm cười đi lên phía trước, hướng về Bạch Thực nói, "Vị này chính là Chu Hành Chu nhị công tử sao?" Thấy Bạch Thực gật đầu liền hướng về Tiểu Kiều chắp tay lễ.

Tiểu Kiều nhìn về phía Bạch Thực, "Bạch công tử, vị này chính là. . . . . ."

"Đây là Xá đệ của ta, Chu công tử có thể gọi hắn là Phất Nguyệt."

Tiểu Kiều nở nụ cười, "Hóa ra là Phất Nguyệt công tử." Nhưng trong lòng suy nghĩ, sao nghe cái tên này có vẻ không phải là tên thật, nghe giống như tên quán ăn thì giống hơn. Nàng trong lúc rảnh rỗi đều xem sách, bởi vậy những thứ này đều là hiểu .

Cho đến khi đi tới trong lương đình, Bạch Thực lệnh hai tên thư đồng mở ra trường cuốn, Tiểu Kiều xem xét, đầu trang viết ba chữ lớn "Nguyên đình tự" , lại nhìn số chữ, lại có hơn ngàn chữ , bút tích mặc dù cùng Vương Hi Chi có bảy phần rất giống, nhưng vẫn có thể phân biệt ra không phải bút tích thực.

Bạch Thực thấy Tiểu Kiều một mặt kinh ngạc, đắc ý nói, "Chu công tử xem cuốn ' Nguyên Đình Tự ' này thế nào ?"

Tiểu Kiều trong đầu nhanh chóng chuyển động, sau đó cười nói, "Tại hạ xem thiếp số chữ này rất nhiều , lại như ngàn trượng văn cẩm, khí thế hào hùng, thường ngày đem cuốn thư tịch mở ra xem, tất nhiên là vui mắt khắc sâu trong lòng đã gặp qua là không quên được."

Phất Nguyệt nói, "Chu công tử nói rất đúng, cuốn bút tích này thực không bằng thư từ khác , nhiều hơn bất quá mấy trăm chữ, như tấc cẩm phiến ngọc , chi dễ dàng tận."

Tiểu Kiều nói, "Cũng không tận nhiên, tại hạ xem bút tích  cổ nhân để lại, mặc dù cũng không quá đáng mấy đi, hoặc con số, nhưng tế phẩm bên dưới cảm giác trong cổ họng thiếu cam, sau đó thì lại như thực quả trám, dư vị dài lâu, làm người không đành lòng buông tay."

Bạch thực cười gật gù, bỗng vẻ mặt mờ ám, "Bạch mỗ nghe nói phò mã gia mỗi ngày đóng cửa luyện chữ, nghĩ đến đối với thư pháp rất có trình độ, chỉ tiếc không người tiến cử, không thể đến phủ ghé thăm."

Tiểu Kiều trong lòng khó chịu, vẫn cười nói, "Phò mã gia là rể hiền của Đương Kim hoàng thượng, thân phận cao quý, há chúng ta có thể muốn gặp là gặp ? Tất cả còn xem duyên phận. . . . . ." Đang nói, chợt thấy dưới hành lang tây sương đi tới một phụ nhân xinh đẹp , một đôi mắt hoa đào quyến rũ , lông mày dài bay xéo nhập tóc vai, lấy một kiện váy dài màu xanh , bước nhẹ nhàng liên tục , hành động như Chi Lan Phù Phong, đi tới phía trước Tiểu Kiều, lúc hướng về tiểu Kiều nở nụ cười xinh đẹp, động tác so với người thường nhanh hơn rất nhiều, thân hình nhưng là lóe lên liền qua, giống như quỷ mị.

Nếu là đổi lại những người khác, nhất định bị sợ gần chết.

Nhưng Tiểu Kiều bất động thanh sắc, thứ nhất nàng đã được nghe chuyện về Ma Môn từ miệng Huyền Tuyết, thứ hai nàng thờ phụng người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, từ trước đến giờ không tin tà, vì lẽ đó tuy rằng miệng có như vậy, nháy mắt không khép lại, nhưng vẫn chưa làm cho người ta có cảm giác thất thố, chỉ là trong lòng thấy kinh dị mà thôi.

Cũng trong lúc đó. Thừa Nhân Sơn Trang, Ngọc Lân hiên.

Trường Ninh khuyên thái tử, "Sinh tử vốn là như vậy, huynh trưởng hãy nén bi thương."

Thái tử một mặt nước mắt, khí sắc như than, "Muội muội nói dễ dàng, nếu là Phò mã trong một đêm không còn, muội muội còn có thể ôn hòa nhã nhặn như vậy sao ?"

Trường Ninh trong lòng xúc động, băng nghiêm mặt trầm mặc không nói.

Hạo nhi cách nàng mà đi? . . . . . . Nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng chính mình sẽ thế nào.....

Hoàng hậu xoa xoa lệ nói, "Ninh nhi, thái tử chính đang thương tâm, lời nói ngươi đừng để trong lòng."

Thái tử nói, "Lời của ta nói làm sao vậy, chỉ hận không ai có thể hiểu được nỗi bi thống trong lòng ta."

Nói xong lấy đầu va thành, "Lan phi. . . . . . Con trai lớn của ta. . . . . ."

Nguyên lai lúc thái tử phi sinh không còn hô hấp, thái y dùng thuốc trợ sản, sinh ra một nam anh, giây lát sau cũng mất theo, mẹ con đều qua đời.

Trường Ninh tiến lên kéo một tay thái tử, hoàng hậu nắm lấy một tay kia khuyên ,"Con của ta, Lan nhi nếu như nhìn thấy ngươi bi thương cũng không an lòng , ngươi bây giờ bi thương cũng chẳng có ích gì, thân thể quan trọng."

"Mẫu hậu nói đúng lắm, " thái tử cắn răng, nắm chặt song quyền, "Hài nhi nhất định phải dưỡng tốt cho thân thể, để tìm ra thích khách ngày ấy, lăng trì 1000 đao xử tử, lại diệt cửu tộc ! Ha ha ha. . . . . . Diệt cửu tộc !"

Mắt thấy thái tử thần trí đã mất, Trường Ninh lắc lắc đầu, lệnh tả hữu thị vệ, "Để ý thái tử." Nâng hoàng hậu đi tới trong hoa viên, "Thái tử chỉ là một lúc bi thống, qua mấy ngày sẽ ổn, mẫu hậu không cần quá thương tâm."

Hoàng hậu lắc đầu nước mắt, "Mẫu hậu có thể nào không thương tâm, Lan nhi nói gì cũng là thái tử phi, phụ hoàng ngươi sai người suốt đêm chôn cất gần đây , bất lực bất kỳ tang nghi, cũng không có cho truy phong thụy số hoàng tôn, chiếu này mà hạ xuống, thái tử làm gì còn địa vị ? Mẫu thân như ta đây uy nghi để ở đâu ?

Trường Ninh nói, "Phụ hoàng thân là nhất quốc chi quân, hắn tự có khó xử của hắn, mục đích chính của thích khách  là vì muốn tạo khủng hoảng cùng hỗn loạn trong hoàng thất, nếu phụ hoàng không đem chuyện này giấu xuống, há không phải là để cho thích khách đạt được mục đích ? Mẫu hậu cũng nên vì phụ hoàng suy nghĩ mới phải."

Hoàng hậu gạt lệ gật đầu, "Vẫn là Ninh nhi hiểu được lấy đại cục làm trọng."

Nghe đến đó, đứng ở phía sau bụi cây, bóng người màu óng óng vàng nói với thái giám tổng quản bên cạnh, "Có Ninh nhi ở trẫm an tâm, về đi." Nói xong rời đi.

"Vâng, Hoàng Thượng."

Thái giám tổng quản đáp ứng một tiếng, trước khi đi quay đầu lại nhìn Trường Ninh một chút, triều đại hoàng tử tuy rằng đông đảo, nhưng mỗi người khó thành báu vật, chỉ có vị công chúa này tĩnh uyên có mưu, chỉ tiếc là nữ tử. . . . . .

Hai ngày sau, Trường Ninh trở lại Kinh Thành phủ công chúa.

Huyền Tuyết đang cùng Ngũ Chỉ Kiếm ngồi ở phòng khách, nhìn thấy Trường Ninh, dương tay đánh tới một điểm bay mang.

Trường Ninh trực tiếp lấy chưởng phong đánh về, lạnh lùng nói, "Ngày hôm nay không tâm tình chơi với ngươi."

Huyền Tuyết tiếp được phản phệ trở về hoa mai tiêu, "Tiểu Cung Phấn bị đả kích."

Trường Ninh ngồi lên một chiếc ghế dựa,"Ta chỉ mệt mỏi thôi." Lấy tay chống đỡ lấy huyệt Thái Dương.

Huyền Tuyết đem chuyện Tiểu Kiều nói lại một lần, "Nàng tuy rằng ngoài miệng không đáp ứng, nhưng trên thực tế lại làm như vậy rồi."

Trường Ninh không có đáp lại, lại nói. "Tiểu Kiều thật là si tình, vì Tô Lang của mình, điều gì cũng nguyện ý làm."

Trường Ninh nói, "Như vậy quá không an toàn, Ma Môn cũng không phải là giang hồ chính phái, nếu như phát hiện ra ý đồ của Tiểu Kiều, chỉ sợ sẽ hạ thủ. Ngươi đi nói với nàng, sau này không cần đi nữa." Dừng một chút, "Tiểu Kiều cũng nên lập gia đình."

". . . . . ."

Cái gì gọi là Tiểu Kiều cũng nên lập gia đình?

Huyền Tuyết nghe được đầu óc mơ hồ.

Trường Ninh hiển nhiên cũng không tính giải thích, đứng lên, "Sư tỷ cùng sư phụ ngồi, ta về phò mã phủ một chuyến." Nói xong không đợi Huyền Tuyết đáp lại, liền đi ra ngoài.

"Chà chà, thực sự là phu thê tình thâm, một ngày không gặp như cách ba năm, đặc biệt là tiểu phò mã đang trong tuổi lớn, càng phải nhìn nhiều hơn một chút, chỉ sợ mấy ngày không gặp vóc dáng lại dài lên cũng khó nói."

Huyền Tuyết ở phía sau trêu ghẹo nói.

Trường Ninh chỉ làm như không nghe thấy, không để ý đến nàng.

Trở lại phò mã phủ, Tô Hạo đang cùng Tiểu Hạnh nhi, Ngọc Cầm trên một chiếc thuyền con ở trên hồ sen hái sen, mái tóc không được búi thành tổng dùng dây cột lại tóc như ngày thường, mà đơn giản chỉ là buộc một thành đuôi ngựa, đứng ở giữa hồ tràn đầy hoa sen, càng phát ra sơn không linh vũ, thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần.

Trường Ninh yên lặng nhìn một hồi, không nhịn được mở miệng kêu một tiếng, "Hạo."

Tô Hạo nghe được, mừng rỡ không thôi, "Điện hạ, ngươi trở về?"

Nói xong có chút thẹn thùng, lấy ống tay áo che đi tóc, "Ta không phải cố ý học Điện hạ. . . . . . Ta chỉ là cảm thấy như vậy đẹp.........." Cảm thấy vừa tô vừa đen, sửa lời nói, "Ta mới học tự mình vấn tóc, cách buộc này so với các kiểu khác đơn giản hơn."

Hạo nhi đã bắt đầu tự rửa mặt , thực sự là nghe lời.

Trường Ninh  nghĩ vậy trong lòng , nhưng băng nghiêm mặt lạnh nhạt nói, "Bổn cung không hỏi ngươi vì sao vấn tóc như vậy."

Tô Hạo ". . . . . ."

Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm ở một bên che miệng cười không ngừng.

Đương nhiên Trường Ninh không để ý tới hai tiểu thị nữ này, ánh mắt chỉ ở trên khuôn mặt Tô Hạo, một lát sau bỗng thân hình lóe lên rơi xuống chiếc thuyền nhỏ.

Chiếc thuyền này vốn là trở ba người đã có một chút quá tải, lại tăng thêm Trường Ninh, thực sự không chịu nổi, không báo trước liền lật qua lật lại, Trường Ninh thấy thế vội vàng ôm lấy Tô Hạo cùng nàng bay đến bên bờ, chỉ thương hai tiểu nha đầu Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm, nổi như sủi cảo vào nồi, "Rầm" rơi xuống nước, Tô phu nhân đứng trên bờ quan sát vội vàng hoán gia đinh biết bơi nhảy xuống cứu, trong lúc nhất thời nói to làm ồn ào một mảnh.

Trường Ninh yên lặng nhìn, bỗng nói một câu, "Không phải lỗi của Bổn cung."

Tô Hạo lén lút nhìn Trường Ninh một chút, thấy nàng một mặt băng sương, liền phụ họa nói, "Đương, đương nhiên không phải lỗi của Điện hạ."

Trường Ninh quay đầu nhìn về phía Tô Hạo, "Trong lòng Phò mã đang cười Bổn cung?"

Tô Hạo vội vàng xua tay, "Không có, không có rồi."

Trường Ninh quay mặt đi, "Tốt nhất là không có."

Nhất thời rơi vào trầm mặc.

Trường Ninh bỗng nhiên quay đầu, cười nhạt.

Tô Hạo, ". . . . . ." Điện hạ đây là nhận sai sao ?

Continue Reading

You'll Also Like

8.9K 284 11
Tác phẩm: Nhặt được mỹ nhân tỷ tỷ hảo sẽ câu Tác giả: Vãng Ức Vân Tác phẩm loại hình: Nguyên sang - bách hợp - cận đại hiện đại - tình yêu Tác phẩm t...
13.5K 421 13
Tác phẩm: Xuyên thành ngược văn nữ chủ thế thân Tác giả: Vấn Tây Lai Ý Phi v chương chương đều điểm đánh số: Tổng số bình luận: 1556 Số lần bị cất c...
522K 39.6K 91
Tác phẩm: Không Ngờ Tới Phải Không Tác giả: Nhiệt Đáo Hôn Quyết Thể loại: Bách hợp - Hiện đại - Gương vỡ không lành Nhân vật chính: Thiệu Từ Tâm và...
26.3K 758 10
Tác phẩm: Cùng tra nữ ở chung nhật tử Tác giả: Hàn Thất Tửu Phi v chương chương đều điểm đánh số: Tổng số bình luận: 851 Số lần bị cất chứa cho đến...