Vụ Đô Dạ Thoại

By jiongsu

69.3K 3.6K 303

Truyện mình để chế độ riêng tư. Vui lòng follow để đọc tiếp!!! Tác giả: Lương Vụ Edit: Jiongsu Thể loại:... More

chương 1
chương 2
chương 3
giải thích
chương 4
chương 5
chương 6
chương 7
chương 8
chương 9
chương 10
chương 11
chương 12
chương 13
chương 14
chương 15
chương 16
chương 17
chương 18
chương 19
chương 20
chương 21
thông báo
Chương 22
chương 23
chương 24
chương 25
chương 26
chương 27
chương 28
chương 29
chương 30
chương 31
chờ
Cươq 32
chương 32
chương 33
chương 34
chương 36
chương 37
chương 38
thông báo.
chương 39
chương 40
chương 41
chương 41 thật

chương 35

851 54 1
By jiongsu

Chương 35:

Ngày đó Trương Truyền Tỉ và Vương Cẩm từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa liền cảm giác tronh nhà có chút gì đó là lạ. Mấy ngày trước Trương Truyền Doanh đã chuyển qua khách sạn ở, vậy bây giờ hai đứa nhỏ đang ở đâu? Bình thường sau khi tan học, chúng ở nhà quậy tung trời lên cơ mà, vừa vào cửa đã nghe thấy hò reo la hét đủ kiểu, hôm nay vì sao lại yên tĩnh quá vậy?

Mà càng đi lên lầu, cái cảm giác này lại càng rõ ràng, hai người không khỏi trao đổi ánh mắt với nhau, tăng cường cảnh giác. Đứng ở cửa, Vương Cẩm suy nghĩ một chút, trước tiên đem Trương Truyền Tỉ kéo ra phía sau rồi mới thận trọng, chậm rãi đẩy cửa ra, vừa mở cửa liền nhìn thấy trưởng lão chẳng biết đã đến lúc nào, đang đứng khoanh tay trước phòng khách, nở nụ cười ôn hòa với họ.

"... Đại Vương, ngài đã về rồi."

Câu bắt chuyện này khiến cho lòng Vương Cẩm trong nháy mắt liền rối như tơ vò, nhưng lúc này hắn cũng biết, người trưởng lão trước mắt này sợ rằng đã không còn là trưởng lão mà hắn từng quen biết.

"... Hai đứa nhỏ đâu?"

Trưởng lão hơi mỉm cười nói: "Đang ngủ bên trong, có một số chuyện trẻ con không nên biết, không phải vậy sao?"

Đáp án này khiến hai người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, trưởng lão ít nhất không có ý đồ xấu với hai đứa nhỏ. Mà ẩn ý sau câu nói đó, trưởng lão cơ hồ đã thừa nhận một số chuyện, nhất thời trong lòng Vương Cẩm không khỏi phức tạp, hai hàng lông mày nhăn lại có chút tức giận: "Phạm vào liên hoàn án, rốt cuộc có phải cậu hay không?!"

Trưởng lão lặng yên, khẽ cười cười.

"Phải."

"..." Tuy rằng trong lòng sớm đã tính đến khả năng này nhưng khi nghe chính trưởng lão thừa nhận, Vương Cẩm vẫn cảm thấy khó thể chấp nhận.

Thấy mặt xà vương bỗng nhiên biến sắc, trưởng lão không khỏi nhìn hắn thật kỹ, chậm rãi cười nói: "Tôi cảm thấy mình gây án cũng không tính là che giấu quá kỹ lưỡng, mấy lần vẫn lộ ra sơ hở, vậy mà... Đại Vương lại chưa bao giờ nghi ngờ tôi?"

Vương Cẩm nhìn y, có chút mờ mịt, Trưởng lão cười nhắc nhở: "Tỷ như lần bước vào tòa án, ngài có thể đi vào, nhưng tôi lại không dám vào... Còn có bùa hộ mệnh mà Truyền Bích cho Tiểu Niên, tôi đụng vào liền phỏng tay..."

Những chi tiết nhỏ này khi được nhắc nhở Vương Cẩm liền nhớ tới, trong lúc nhất thời đầu óc vang lên những tiếng ong ong, chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.

"Tôi, tôi cho là, do cậu không chuyên tâm tu hành, cho nên tu vi thấp..."

Trưởng lão cười ha ha, cười xong liền lắc đầu thở dài: "Azz, Đại Vương... ngài đã quá tin tưởng tôi rồi... Tôi sao lại không tu hành chứ? Chỉ có điều... cái tôi tu là tà đạo, cho nên không thể quay về chính đạo được nữa."

Vương Cẩm vừa tức giận vừa đau lòng, nắm chặt tay nói: "Tại sao? Trước kia cậu tu chính đạo vô cùng tốt, tại sao lại muốn học loại tà thuật thương thiên hại lý này! Không phải bởi vì yêu nữ Triệu Huyên Huyên kia chứ?!"

Lời này vừa nói ra, đừng nói Trưởng lão lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ngay cả Trương Truyền Tỉ cũng không đành lòng nhìn thẳng, lén lút quay mặt đi. Lời này của Vương Cẩm tựa như người lớn trong nhà đang bao che khuyết điểm cho hậu bối, nhất định là do có người bên ngoài dụ dỗ. Mà tính ra thì, bản thân mình còn làm đến chức yêu vương, vậy dựa vào cái gì mà mắng người ta là yêu nữ.

Trưởng lão phỏng chừng cũng cảm thấy buồn cười, sau khi cười vài tiếng, trên mặt y dần dần lộ ra một tia ôn nhu, trầm ngâm nói: "Huyên Huyên không phải yêu nữ, tôi và cô ấy... Azz... có lẽ là oan gia, chỉ là không biết đời trước đến tột cùng là cô ấy nợ tôi nhiều hơn, hay là tôi nợ cô ấy nhiều hơn, cho nên kiếp này cứ dây dưa không rõ... Chuyện liên quan trong đó, kể ra cũng thật dài..."

Vương Cẩm không chút nghỉ ngợi nói: "Đừng có dài dòng, kể ngắn thôi!" Nói xong lại nhớ, đây chẳng phải là câu mở đầu ở mỗi câu chuyện mà trước đây trưởng lão thường kể hay sao?

Trưởng lão phỏng chừng cũng nghĩ như vậy, sau khi hơi kinh ngạc, trên mặt liền lộ ra ý cười mơ hồ. Mà nụ cười kia chớp mắt đã vụt mất, trầm ngâm một lúc lâu mới hồi tưởng lại: "Triệu Huyên Huyên... Cô ấy là người Phong chính của tôi."

Y bỗng nhiên nhắc tới hai từ vô cùng ít dùng, Vương Cẩm và Trương Truyền tỉ hai người không khỏi ngẩn ra, sau đó một lúc mới phản ứng lại được.

'Phong chính' cũng có nhiều chỗ cũng xưng là Phong Trận, Phong Tặng, tuy rằng chữ không giống, mà ý tứ đại khái lại không sai biệt nhau là mấy, giải thích đơn giản ý nghĩa chính là: Người đã đặt ra danh xưng cho yêu quái.

Con đường tu hành dài đằng đẵng, thường thường cần phải chuyên tâm tu luyện mấy trăm năm mới có thể có chút thành tựu. Mà bất kể là loài yêu quái gì, bước đầu của việc tu hành chính là biến được thành hình người, có thể biến thành người mới có thể tiến hành các bước tu hành kế tiếp. Mà biến thành người cũng không phải đơn giản như nói, nhất định bộ dạng ấy phải được con người chấp nhận mới coi là hoàn thành, người chấp nhận này, được gọi là người Phong chính.

Truyền thuyết yêu quái tìm người Phong chính các nơi đều có, nội dung cũng na ná giống nhau, nội dung phổ biến nhất chính là nôm na kể về một người nào đó dậy sớm đi cày, giữa bờ ruộng gặp một đứa bé (đây là một con chồn tinh, bởi vì dáng dấp thấp bé, cho nên chỉ có thể biến thành con nít). Sắc trời tờ mờ sáng nên nông phu cũng không thấy rõ đứa bé dáng dấp kia, chỉ nghe thấy tiếng đứa bé kia hỏi: "Đại gia đại gia, người xem ta giống cái gì a?"

Nếu như nông phu này không biết mà hỏi lại một câu 'Giống cái gì? Chính là giống con người!' Vậy thì đã tốt! Yêu quái rất vui mừng mà đi, sau đó ắt sẽ tìm dịp báo đáp. Nhưng nếu như nông phu kia tâm tình không tốt, nổi giận đùng đùng đáp một câu 'Giống cái chày gỗ!' Yêu quái này sẽ òa khóc lên, nước mắt tuôn rơi. Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nó phải trở lại tu luyện lại từ đầu, mất thêm mấy trăm năm nữa.

-- vì sao con người lại có năng lực Phong Chính yêu quái?

Thời đại ngày nay đã không thể giải đáp được câu hỏi này nữa, nhưng nếu như nhất định muốn tìm lời giải thích vậy thì chỉ có thể nói là do vạn vật chi linh, cho nên ngôn ngữ của nhân loại có một loại linh lực thần kỳ, loại linh lực này bây giờ ở một số lĩnh vực được gọi là 'Ngôn linh', nếu như vẫn cảm thấy loại giải thích này quá mơ hồ, vậy thì có thể liên tưởng đến việc vì sao câu tục ngữ, 'Đồ vật có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung' được lưu truyền từ lâu đời, còn có mỗi khi ai đó không may nói đến một điều không may mắn, họ sẽ ngay lập tức thủy liền mấy đống nước bọt xuống đất, sau rồi nói thêm một câu: "Cái xấu không linh, cái tốt mới linh."
Nói tóm lại, đây chính là chỗ thần kỳ của ngôn ngữ loài người.

Được rồi, nếu muốn biết cái gì là phong chính, chúng ta cùng nghe lại một chút chuyện xưa của trưởng lão.

Không thể không nói, quãng đường phong chính của trưởng lão vô cùng thốn, thốn đến mức hai lần phong chính liên tiếp đều bị thất bại.

Lần thứ nhất, y thật cao hứng mà hóa trang thành dáng dấp của một vị thư sinh, đứng ngóng ngóng trông trông ở chân núi -- bởi vì ngọn núi y tu hành kia thực sự quá mức hẻo lánh, chỉ có một tiều phu cách mấy ngày mới lên núi chặt củi một lần, cho nên y quyết định tìm người tiều phu này đòi phong chính.

Chờ rồi chờ, đợi rồi đợi, không biết tại sao người tiều phu kia mãi vẫn không xuất hiện. Duy trì hình người cũng rất mệt mỏi đấy nha, Trưởng lão chờ đến hết hơi liền biến trở về nguyên hình giữ sức một chút, nghỉ ngơi một hồi lại lo lắng người tiều phu kia đột nhiên xuất hiện nên lại nhanh chóng biến trở về hình người. Cứ như vậy đổi tới đổi lui mà đợi chừng mấy ngày, rốt cục người tiều phu kia cũng lên núi!

Lúc đó Trưởng lão tất nhiên là mừng rỡ như điên, vội vàng sửa sang lại y phục, học bộ dáng của con người mà chắp tay ra vẻ nho nhã: "Vị huynh đài này..." Ai dè lời y còn chưa dứt, tiều phu kia nhìn thấy y liền giống như thấy quỷ, quát to một tiếng, "Yêu quái a --!" Rồi chạy trối chết.

"..."

Hầy, thì ra y nhất thời quá kích động chỉ thay đổi nửa người trên, nửa người dưới vẫn còn là đuôi rắn...

Khổ sở mà trở lại hang động, Trưởng lão sau khi thương tâm mấy ngày liền lau khô nước mắt quyết định tiếp tục tu luyện! Thiên tư của y khá cao nên chỉ cần chăm chỉ, cứ khổ sở tu luyện như vậy mấy trăm năm, rốt cục cũng có thể biến thành người.

Lần này y không còn dám khinh thường, quyết định phải thận trọng một chút, nhất định phải có sách lược vẹn toàn.

Ngày ấy thời tiết rất đẹp, trưởng lão ngồi trên một tảng đá lớn, vừa tắm nắng vừa híp mắt suy nghĩ đại kế phong chính. Ngày xuân nắng ấm, y phơi nắng có chút buồn ngủ, trong đầu cũng dần dần mơ mơ hồ hồ, lúc đang ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên mơ hồ nghe có tiếng người cười nói đang đến gần, nhất thời trong lòng rùng mình, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.

Đang định lẩn trốn đã thấy đoàn người đó từ sườn núi bước đến đây, nhìn trang phục có lẽ là một đám học sinh ra khỏi thành đi dạo. Trưởng lão trong lòng biết không ổn nhưng đã không kịp rồi, quả nhiên, đối phương chớp mắt một cái nhìn thấy y liền nhất thời sợ hãi thất thanh kêu lên:

"Con rắn to quá!"

Trưởng lão: "..."

Hai lần Phong chính đều thất bại, nước mắt Trưởng lão quả thực muốn chảy dài. Cũng may y là một con rắn vô cùng kiên cường, cuối cùng y vẫn nén được bi thương, quyết định lần thứ hai làm lại từ đầu.

Chẳng mấy chốc lại qua mấy trăm năm, y lần thứ ba có thể tìm con người đòi phong chính.

Lần này Trưởng lão rất sợ hãi, vô cùng chậm chạp không dám hành động. Y vừa sợ lại vừa chờ mong, tự hứa với lòng lần này nếu có người phong chính cho y, vậy y nhất định sẽ dùng năng lực lớn nhất của mình để báo đáp đối phương. Đại khái là thành ý kiên trì tu hành của y đã cảm động trời cao, không lâu sau đó, y rốt cục gặp được người hữu duyên mà số mệnh an bài:

Triệu Huyên Huyên.

Trưởng lão nhớ rất rõ ràng, đó cũng là một ngày xuân nắng đẹp, khắp thành dương liễu xanh biếc như khói, vẽ ra một bức tranh ngày thanh minh tháng ba. Khí trời như vậy rất tốt, dân chúng trong thành đều dồn dập bỏ lại những công việc làm ăn thường ngày, ra khỏi thành đi dạo chơi.

Mỗi khi con người có lễ hội, những động vật khác đương nhiên phải trốn tránh, Trưởng lão liền tránh ở dưới nền đất của một cái miếu đổ nát để nghỉ ngơi. Góc này vốn khá hẻo lánh không có người nào tới, thế nhưng hôm nay lại không như thế, một lát sau lại có tiếng người cười khúc khích, đang từ xa đi tới, lại là một đám thiếu nữ mười mấy tuổi đang nhấc váy vừa vui cười vừa chạy tới.

Những cô gái này thường ngày đều ở trong nhà, hiếm thấy hôm nay được phép đi ra ngoài, liền mười phần vui vẻ, một bên xôn xao cười đùa một bên hái hoa đan vòng hoa, ...

Thiếu niên ai mà chẳng biết đa tình, thiếu nữ nhà ai mà không biết hoài xuân (Nhớ về mùa xuân). Các cô gái trẻ cho rằng nơi này cũng không có người ngoài, dần dần liền cười cợt có chút lớn mật.

Ngôi miếu đổ nát kia vốn là nơi thờ một vị tướng quân tiền triều, hiện nay mặc dù đã đèn nhang rách nát, nhưng trước miếu vẫn còn một tượng đá tư thế uy vũ đang đứng lặng yên, mày kiếm mắt sáng, cao to oai hùng. Cũng không biết là ai đề nghị, các thiếu nữ liền mang nét cười xấu hổ, quay lưng, đem vòng hoa ném về phía sau, nếu có thể ném trúng vị tướng quân đó thì có nghĩa là phu quân tương lai cũng có thể cao to tuấn mỹ như vậy.

Trưởng lão chê các nàng quấy nhiễu thanh tĩnh của y, ý định muốn làm các nàng hết hứng thú, lúc các thiếu nữ ném vòng, y liền thổi một hơi, bởi vậy không ai ném trúng lên người vị tướng quân, mấy cô gái quả nhiên giậm chân buồn bực, vô cùng mất hứng, cuối cùng bỗng có một người nói 'Huyên Huyên còn chưa ném', rồi đẩy một cô gái đến.

Continue Reading

You'll Also Like

11.1K 972 22
Những câu chuyện tình yêu hường phấn hoặc không của một nhóm bạn.
7.4K 1.3K 24
Nhân vật: Ngô Cẩn Ngôn x Tần Lam Thể loại: Ngọt sủng, HE 😆 Tác giả: Phiu Phiu ( Phiên Nhi Liêu )
16K 2.4K 58
Tên gốc: 向罗献上心脏 Tác giả: 半夏沉木Bán Hạ Thẩm Mộc Văn án : Trước khi lên tàu hải tặc của Law, Aiki nghĩ rằng cô sẽ chỉ trờ thành một đầu bếp nhỏ đơn giản...
499 64 16
- Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả ( Thiên Đường Trục Xuất Giả) - Tác phẩm gốc: 217 chương. - Nguồn QT: Mỹ Nhân Thiên Hạ - Kho tàng đam mỹ. ---- M...