KÝ SỰ HẬU CUNG P1( Chương1-19...

By inbiu123

1.5M 36.3K 491

Trùng sinh quay lại một đời, đồng thời cũng cần phải thu hồi sự kiểu cách, thay đổi cách sống. Thẩm Tịch Nguy... More

Chương 1: Hoài Niệm Quá Khứ, Chợt Bừng Tỉnh Như Giấc Chiêm Bao
Chương 2: Luyện Tập Quy Củ, Hòa Hợp Êm Thấm
Chương 3: Cân Nhắc Tinh Tế, Cẩm Tâm Cẩm Linh
Chương 4: Hỉ Doanh Môn, Nữ Quyến Trở Về
Chương 5: Thật Lòng Đối Xử, Tỷ Muội Tình Thâm.
Chương 6: Biểu Tỷ Muội, Khẩu Phật Tâm Xà
Chương 7: Anh Trai Trở Về, Thổ Lộ Tình Cảm Chia Sẻ Tâm Tư
Chương 8: Tới Thanh Tuyền Bái Phật Cầu Xin Cho Tương Lai.
Chương 9: Chuyên Cần Chuẩn Bị, Đêm Trước Tuyển Tú
Chương 10: Mới Vào Cung, Phồn Hoa Rực Rỡ
Chương 11: Phong Thường Tại, Thẩm Gia Vui Mừng
Chương 12: Người Mới Người Cũ, Bắt Đầu Vào Cung.
Chương 13: Trang Điểm Khéo Léo, Ganh Đua Sắc Đẹp.
Chương 14: Giành Được Cơ Hội, Mọi Người Đều Kinh Ngạc
Chương 15: Dung Nhan Kiều Mị, Mới Nhận Ơn Trạch
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
chuong 40
chuong 41
chuong 42
chuong 43
chuong 44
chuong 45
chuong 46
chuong 47
chuong 48
chuong 49
chuong 50
chuong 51
chuong 52
chuong 53
chuong 54
chuong 55
chuong 56
chuong 57
chuong 58
chuong 59
chuong 60
chuong 61
chuong 62
chuong 63
chuong 64
chuong 65
chuong 66
chuong 67
chuong 68
chuong 69
chuong 70
chuong 71
chuong 72
chuong 73
chuong 74
chuong 75
chuong 76
chuong 77
Chương 78
Chuong 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
chương 83
chương 84
chuong 85
chương 86
chương 87
chương 88
Chương 89
chương 90
chương 91
chương 92
chương 93
chương 94
chương 95
chương 96
chương 97
chương 98a
chương 98b
chương 99
chương 100
chương 101
chương 102
chương 103
chương 104a
chương 104b
chương 105
chương 106
chương 107
chương 108
chương 109
chương 110
chương 111
chương 112
chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
chương 118
chương 119
chương 120
chương 121
chương 122
chương 123
chương 124
chương 125
chương 126a
chương 126b
chương 127
chương 128
chương 129
chương 130
chương 131
chương 132
chương 133
chương 134
chương 135
chương 136
chương 137
chương 138
chương 139
chương 140
chương 141
chương 142
chương 143
chương 144
chương 145
chương 146
chương 147
chương 148
chương 149
chương 150
chương 151
chương 152
chương 153
chương 154
chương 155
chuong 156
chuong 157
chuong 158
chuong 159
chuong 160
chuong 161
chuong 162
chuong 163
chuong 164
chuong 165
chuong 166
chuong 167
chuong 168
chuong 169
chuong 170
chuong 171
chuong 172
chuong 173
chuong 174
chuong 175
chuong 176
chuong 177
chuong 178
chuong 179
chuong 180
chuong 181
chuong 183
chuong 184
chuong 185
chuong 186
chuong 187
chuong 188
chuong 189
chuong 190
chuong 191
chuong 192
chuong 193
chuong 194
chuong 195
chuong 196
chuong 197

chuong 182

6.3K 142 3
By inbiu123


  Trong viện mưa như trút nước.

Cảnh đế đứng ở nơi đó như thật như ảo, cảm thấy cả người đều là trống rỗng.

Hắn muốn đi tới, muốn đi đến bên cạnh Tiểu Nguyệt Nhi của hắn, nhưng cũng không thể đến gần, rất lâu cũng không thể.

Chỉ có thể mặc cho nước mưa trút hết đánh vào trên người nàng, nhìn nàng vốn là thân thể yếu đuối càng ngày càng tái nhợt tiều tụy.

Cái này, tại sao Nguyệt Nhi lại như vậy? Tiểu Nguyệt Nhi của hắn khi nào cũng là núc ních, chưa từng gầy yếu như thế.

Đây là nơi nào, rốt cuộc là như thế nào?

"Hoàng thượng, van ngài cứu giúp Thẩm gia, van ngài để cho Thẩm gia một con đường sống thôi. Van xin ngài, hoàng thượng, van xin ngài......" Tịch Nguyệt cuồng loạn kêu nhưng vẫn không có người đi ra, Cảnh đế muốn dựa vào gần nhưng lại không có cách nào.

Lúc này, hắn bỗng nhiên lại sinh ra một cỗ tức giận, bèn muốn xem một chút là ai để cho Tiểu Nguyệt Nhi của hắn đau khổ như vậy, đáng thương như vậy.

Thẩm gia, Thẩm gia xảy ra chuyện gì rồi hả?

Ngoài dự đoán, hắn lại đi vào trong phòng này, nơi này là chỗ hắn rất quen thuộc, Tuyên Minh điện của hắn.

Nhìn lại người đang phê chữa tấu chương, Cảnh đế khiếp sợ, người kia lại là mình.

Mà Tịch Nguyệt kêu gào đối diện mình, thờ ơ ơ hờ.

Hắn múôn xông tới, tuy nhiên lại lần nữa không thể tới gần, mà đứng bên cạnh chính là Lai Hỉ.

"Thẩm Uyển nghi vẫn còn ở cửa?" "Cảnh đế" bên cạnh bàn kia đột nhiên mở miệng.

Lai Hỉ trả lời: "Chính phải."

Cảnh đế hừ lạnh một tiếng, Nguyệt Nhi lớn tiếng như thế, lỗ tai điếc sao lại không nghe được, còn cần hỏi người của hắn.

"Để cho nàng tiếp tục quỳ đi. Quỳ đủ rồi, dĩ nhiên là đi thôi. Thẩm gia chẳng qua có cũng được mà không có cũng không sao, nếu chết có thể được càng nhiều chỗ tốt, cũng có thể khiến mẫu hậu hài lòng, vậy thì cứ để cho bọn họ chết đi."

Xem lời nói như không có chuyện gì xảy ra này, Cảnh đế hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng ở sâu trong nội tâm hắn cũng hiểu. Chuyện như vậy, vào trước khi thực sự yêu thích Tịch Nguyệt, chính hắn cũng chưa chắc không làm được.

Đang trong lúc hắn nghĩ ngợi lung tung, hình ảnh chợt lóe.

Hắn lại đi đến bên cạnh ao, trơ mắt nhìn Nguyệt Nhi bị Hiền phi đẩy vào trong nước, nàng bì bõm không ngừng nhưng không ai đi cứu, mà "Mình" lại đứng lẳng lặng ở một bên, chỉ nỉ non: "Nguyệt Nhi, con, chúng ta còn có thể lại có nữa, nhưng Hiền phi nhất định phải trừ đi......"

Lại một hình ảnh.

Cảnh đế ôm mỹ nhân, cười vui vẻ, hỏi: "Thẩm Tịch Nguyệt? Đó là ai?"

Cảnh đế không ngừng lắc đầu, hắn cảm thấy mình với "Cảnh đế" đó đã hợp thành một thể, thậm chí, hắn biết đó nhất định là hắn.

Giấc mộng này, thật sự là cơn ác mộng, một giấc mơ không ngừng bắt nạt Tịch Nguyệt, tổn thương Tịch Nguyệt.

Thật sự là một cơn ác mộng.

Cảnh đế dùng sức cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng này.

Hắn vung vẩy tay: "A ——"

Tịch Nguyệt bị hắn đánh tới, vội vàng tỉnh táo: "Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài sao thế?"

Cảnh đế cuối cùng thoát khỏi cơn ác mộng, "Bỗng nhiên" thoáng cái ngồi dậy.

Lúc này trên trán hắn đã rất nhiều mồ hôi hột, Tịch Nguyệt quan tâm: "Hoàng thượng ——"

Còn chưa chờ hỏi nhiều, Cảnh đế chặn lại ôm Tịch Nguyệt tới trong ngực.

Thậm chí hắn có chút run rẩy, sau đó kéo Tịch Nguyệt ra, trang@d#d#l#q#d@bubble cẩn thận kiểm tra nàng, phát hiện nàng vẫn đẫy đà như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn núc ních tràn đầy ân cần.

Trong giọng nói Cảnh đế tràn đầy lo lắng: "Trẫm gặp ác mộng. Mơ thấy làm thương tổn Tịch Nguyệt, mơ thấy khiến Tịch Nguyệt mất đứa bé, còn mơ thấy mình không quan tâm Tịch Nguyệt. Bảo bối của trẫm gầy không ra hình dáng gì quỳ gối trong mưa, trẫm cực sợ......"

Lời còn lại, hắn cũng không nói, lại siết thật chặt lấy thân thể nhỏ bé của nàng.

Có lẽ hắn khẩn trương thái quá, càng không phát hiện trong nháy mắt đó Tịch Nguyệt cứng ngắc và khẩn trương.

Ánh mắt của nàng trừng lớn lên.

Giống như không dám tin, hắn, hắn là nằm mơ thấy kiếp trước của bọn họ sao?

Hắn, hắn đang lo lắng sao?

Trong nháy mắt, Tịch Nguyệt đã rơi lệ.

Cảm nhận được bả vai ẩm ướt, Cảnh đế nâng cằm nàng lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đôi mắt đẫm lệ.

Cảnh đế đau lòng: "Sao Nguyệt Nhi cũng khóc? Ngoan, ngoan nào, không khóc. Nàng là muốn trẫm càng thêm đau lòng sao?"

Tịch Nguyệt dựa vào trong ngực của hắn: "Thần thiếp nghĩ đến hoàng thượng nói, đã cảm thấy mình thật thê thảm. Thiếp thật là sợ người không yêu thích thiếp, không tốt với thiếp nữa."

Cảnh đế nhìn nàng yếu ớt như vậy, đến nỉ non dụ dỗ: "Sẽ không, trẫm sẽ không, trẫm vĩnh viễn cũng sẽ không từ bỏ Tịch Nguyệt. Có lẽ bản thân Nguyệt Nhi cũng không biết là ta yêu nàng nhiều cỡ nào."

Lúc này, hắn dùng chính là ta. Thật ra thì lúc hai người lơ đãng chung đụng, thỉnh thoảng Cảnh đế cũng sẽ nói sai, có điều lúc này, hắn thật sự là biết mình đang nói cái gì.

Hắn yêu nàng, chính là một nam nhân yêu một nữ nhân.

Mà không phải là một Đế Vương "Sủng ái" phi tần của hắn.

"Nguyệt Nhi, nàng biết không, trẫm có thể cảm giác được nàng e ngại đối với trẫm."

Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngơ ngác.

"Nha đầu ngốc, nàng chính là nha đầu ngốc."

"Hoàng thượng, vậy tại sao ngừơi lại yêu thích thiếp?" Tịch Nguyệt nhìn Cảnh đế, mê mang hỏi.

Cảnh đế chỉ cười.

Cũng không nói gì, ôm nàng vào trong lòng, rất lâu: "Ngoan, ngủ đi. Trẫm cho nàng cơ hội, nàng dùng cả đời để phát hiện, có được hay không?"

Hai người ngủ thiếp đi lần nữa.

Đêm nay đối với hai người mà nói nhất định đều là không tầm thường.

Cảnh đế có cảm xúc sâu đậm đối với những đau khổ kia của Tịch Nguyệt, hắn không có cách nào quên được không có hắn trông nom Tiểu Tịch Nguyệt sẽ biến thành dáng vẻ đáng thương gì đó. Mà Tịch Nguyệt thì càng thêm không nghĩ tới, dieenddafnleequysddoon Cảnh đế lại nằm mơ thấy kiếp trước, tuy là nàng không biết đó có phải kiếp trước hay không, nhưng cái đó có rất nhiều tương đồng khiến cho nàng khó chịu không thôi.

Càng thêm giật mình với sự đau lòng của hắn, bày tỏ của hắn, nỗi lòng của hắn.

Nghiêm Triệt chắc là thật lòng thích nàng chứ?

Tịch Nguyệt không xác định nghĩ, nàng lại không dám bảo lòng mình có quá nhiều mong đợi, chỉ là đè lại thật chặt, chỉ sợ đập quá nhanh!

......

Hôm sau.

Trước kia không có hoàng hậu, bọn họ chỉ cần thỉnh an với Thái hậu, mà thân thể Thái hậu không tốt, cũng không mong muốn thấy bọn họ.

Nhưng hôm nay khác biệt, Thẩm quý phi đã trở thành hoàng hậu.

Sáng sớm, không lâu sau khi Tịch Nguyệt trở về Phượng Tê cung thì nghe có người tới đây thỉnh an, nàng hơi ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ra, đây là đương nhiên.

Quy củ lão tổ tông ở đây, nếu như họ không đến thỉnh an, ngược lại có vẻ họ không tuân thủ lễ.

Mặc dù đã trở thành hoàng hậu, nhưng Thẩm Tịch Nguyệt cũng chưa từng cân nhắc tới giả vờ đoan trang.

Nàng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, chính là độ tuổi như hoa, nếu lúc này còn không trang đỉêm, vậy chờ lớn tuổi, cho dù là trang đỉêm sợ rằng cũng không có ai nhìn.

Về phần những thứ gọi là giả vờ đoan trang hơn một chút kia, đợi nàng lớn tuổi rồi hãy nói.

Tịch Nguyệt cũng không để ý những thứ kia, trực tiếp dựa theo trang điểm vật trang sức yêu thích, ăn mặc một hồi thì lại ra ngoài.

"Thần thiếp gặp qua hoàng hậu nương nương."

Mọi người đều là khẽ chào.

Tịch Nguyệt mỉm cười ngồi xuống: "Đứng lên đi."

"Tạ hoàng hậu nương nương."

Vào hôm qua các vị phi tần trong cung đã bái kiến rồi.

Nhưng hôm qua là đại điển phong hậu, ăn mặc cực kỳ trang trọng, lại nhìn hôm nay, một bộ Hồng Y bên trên trang trí Hoa Mẫu Đơn đỏ thẫm, trâm ngọc bích vén lên búi tóc.

Cả người toả sáng xinh đẹp loá mắt chiếu người.

Quả thật là một đóa hoa phú quý nhân gian.

Nhiều năm như vậy, mọi người cũng đã nhìn ra, Cảnh đế này vốn không thích mỹ nhân mảnh mai truyền thống của nước Nam Thấm, càng thêm yêu chuộng đối với những cô gái hơi đẫy đà một chút, vẻ mặt trẻ con ngực bự.

Hôm nay nhìn lại hoàng hậu nương nương mới phong này, cũng không phải chính là loại hình này sao.

Nếu nói lúc trước có vài người còn tự nói với mình, d!^Nd+n(#Q%*d@n đây đều là ý chỉ của Thái hậu, hoàng thượng không thể không nghe theo, bây giờ đang suy nghĩ những thứ này, thật sự là cũng có chút lừa mình dối người, không bằng nói là loại hình mỹ nhân này.

Cho dù là trước kia, Thẩm Tịch Nguyệt cũng tương tự là Tiêu Phòng chuyên sủng.

Nửa năm rồi, hoàng thượng nào từng sủng hạnh người khác.

Những lời nói an ủi mình kia của bọn họ cũng chỉ là lừa mình dối người thôi.

Người có chút nhanh nhạy thì lập tức hiểu rõ, trong cung này, cố gắng lấy lòng hoàng hậu mới là chính đạo.

Nếu thật sự không được cưng chiều, vậy có hoàng hậu trông nom, tối thiểu cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều.

Trong cung này là quen nhìn đĩa đồ ăn của người dưới, họ nên tính toán mật thám rồi.

"Huệ phi nương nương đến ——"

Hôm nay Phó Cẩn Dao cũng là diễm lệ khác thường, ăn mặc cực kỳ trưởng thành, thấy mọi người đã đến, mặt không chút thay đổi, sau đó khẽ cúi chào: "Thần thiếp gặp qua hoàng hậu nương nương. Trước kia chính là không có thói quen thỉnh an này, hôm nay thức dậy lại quên mất chuyện này. Nếu như không phải nữ tỳ bên cạnh nhắc nhở, ngược lại là Bổn cung sẽ đến muộn rồi đấy."

Ngụ ý này ngược lại cảm giác mình cũng không tính là đến trễ.

Nếu như nàng ta không nói gì, Tịch Nguyệt cũng sẽ không nhiều lời gì. Dù sao theo ý nàng, hôm nay đúng là lần đầu tiên, chính nàng cũng không quen, huống chi là người khác. Nhưng mà Phó Cẩn Dao rõ ràng là khiêu khích, sắc mặt không tốt lắm, động tác thỉnh an lại cực kỳ qua loa, hôm nay còn nói như vậy, rõ ràng là muốn đến ra oai phủ đầu với nàng mà.

Thẩm Tịch Nguyệt vốn cũng không phải là nhớ kỹ với cái này, hôm nay nàng thân là đứng đầu một cung, vả lại lần đầu đi lên hậu vị đương nhiên sẽ không cho phép chuyện như vậy, bằng không người khác học theo, người hoàng hậu là nàng đây tất nhiên sẽ càng ngày càng không có uy nghiêm.

Cũng không gọi dậy, Tịch Nguyệt cười yếu ớt: "Bổn cung lại cho là thân thể Huệ phi không tốt, sẽ không qua đây đấy. Nghe nói ngày hôm trước, Huệ phi chính là cực kỳ khó chịu, tuyên Chu thái y chẩn bệnh. Xem ra y thuật Chu thái y này quả thật là tuyệt vời, hôm nay gặp Huệ phi đúng là một chút vẻ mệt mỏi cũng không có."

Nếu Thẩm Tịch Nguyệt không gọi dậy, thì Huệ phi này chỉ có thể nửa ngồi cúi chào ở nơi đó.

Dù rằng trong lòng tức giận cũng không thể biểu hiện.

"Không phải là thần thiếp hơi có khó chịu thôi, nghỉ ngơi thật tốt là được. Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm."

Tịch Nguyệt nhìn nàng ta cười như không cười.

Điệu bộ như thế, thật ra khiến những người khác hiểu, cho dù là lúc bận rộn như vậy, hoàng hậu vẫn biết rõ từng cử động trong cung này. Hơn nữa trong lời nói cũng hiển hiện ra hai loại hàm nghĩa.

Thứ nhất chính là Huệ phi không có bệnh lại muốn truyền thái y. Mà thứ hai lại là Chu thái y này tám phần chính là người của Huệ phi.

Nghĩ như thế, trong mắt mọi người chính là nhiều hơn mấy phần cảnh giác. Chu thái y cũng thường xuyên tới trong cung bắt bình an mạch cho các vị tiểu chủ, nếu như hắn là người của Huệ phi, vậy nếu như Huệ phi muốn bắt đầu động tay chân gì đó, trang ## bubble vậy thì bọn họ thật sự khó lòng phòng bị.

Kể từ đó, ánh mắt nhìn Phó Cẩn Dao cũng đề phòng hơn nhiều.

"Được rồi... Được rồi, mau dậy đi. Thân thể mới vừa khoẻ, đâu thể vẫn cúi chào như vậy."

Tịch Nguyệt cười ôn hòa nhưng có điều cũng để cho người ta hiểu, nàng đã không phải là một người dễ chọc, nghĩ đến lúc đầu vào cung, nàng cũng chỉ là một thường tại nho nhỏ, khi đó cũng không phải là hạng người ôn hòa. Hôm nay leo lên hậu vị, dĩ nhiên là càng cho mọi người biết.  

Continue Reading

You'll Also Like

660K 43.3K 90
Tên: Hoàng thượng thay ta trạch đấu Tác giả: Bôi Tuyết Editor: Cakhongvay Tình trạng edit: Đã xong. Số chương: 79 + 11 chương pn Thể loại: Ngôn tình...
94.6K 2.9K 68
Tác giả: Triệu Hi Chi Thể loại: Cung đình, cổ đại, HE Converter: NgocQuynh520 Editors: Lạc Thần, NguyệtHoaDạTuyết, beyours07, Jang Bò, Phonggg, Thư_P...
20K 1.5K 14
Người dịch: Dương Lam Thể loại: ngôn tình, huyền huyễn, cường thủ hào đoạt, nam chính hắc hóa Ảnh minh họa: (artist) Miv4t / Bìa: Basic Needs Giới th...
204K 7.8K 26
Tên truyện: Nuông Chiều Hán Việt: Kiều Sủng Tác giả: Xuân Nhập Trì Trì Editor: Bánh Bao (Dumpling312) Trình trạng: hoàn thành Số Chương: 18 chương +...