Nữ tướng quân

By Sasslyn

946 17 5

Một chút nắng sao thành hạ Một chút ấp áp sao giữ nổi người ta More

Chương 1: Khép lại tuổi xuân
Chương 2: Nhớ nàng
Chương 3: Chức Quý Phi ta không muốn
Chương 4: Ta lại hứng thú rồi
Chương 5: Trúng độc
Chương 6: Thoát một mạng
Chương 7: Người ở Ngự hoa viên
Chương 8: Hán thành phủ
Chương X: Bí mật Hán thành
Chương XI: Ám ảnh

Chương IX: Chân Vương

51 2 2
By Sasslyn

Khi nàng quay lại chỗ bên kia đường, Tạ Tố Nhĩ ngạc nhiên nhìn nàng, hắn nhỏ giọng nói: " Sao giờ muội mới tới? Đi đâu vậy? "
Mục Đoan gãi gãi đầu, nàng không thể nói ra chuyện vừa xảy ra được
" À! Ta đi qua kia một chút"
Tạ Tố Nhĩ nhíu mày nhìn nàng rồi hắn chỉ tay về phía hai người đang vật nhau trên sàn đấu: " Trận này thật sự hay lắm, muội không xem từ đầu thật là phí"
Nhìn theo hướng hắn chỉ, nàng thầm đánh giá, hai người kia có vẻ ngang sức ngang tài, người mặc áo đỏ tấn công hơn phòng thủ, còn người mặc áo xanh lại như chơi mèo vờn chuột. Rõ ràng có thể lợi dụng sơ hở của đối phương để hạ gục hắn nhưng vẫn cố tình không hạ thủ. Nàng nhíu mày, có vẻ người áo xanh không chỉ là đi đấu vật. Tầm mắt hơi chếch lên một chút, ánh mắt nàng loé lên, trên cổ áo đỏ có đeo một chiếc vòng lục bảo, tuy không thấy rõ hình in trên mặt vòng nhưng nhìm biểu hiện kia hẳn là bảo vật rồi. Nàng mỉm cười nói: " Tạ Tố Nhĩ, huynh có phát hiện gì không? "
Hắn nhíu mày không nói gì. Bên tai truyền đến một giọng nói: " Nàng đừng manh động. Bảo vật kia không đơn giản đâu"
Hắn nhìn Chiêu Hiếu Bình đang phe phẩy quạt trong tay, ánh mắt lại càng hiếu kì. Hắn cơ bản không phát hiện ra điều gì kì lạ cả. Chiêu Hiếu Bình rút từ trong tay áo ra một cây phi tiêu, hắn nhếch môi cười ghé vào tai nàng: " Nàng nghĩ ta nên làm gì với bọn họ đây? "
Mục Đoan liếc thấy cây phi tiêu liền đưa tay ngăn hắn lại, nàng nghiêng đầu: " Còn chưa biết ai tốt ai xấu, ai địch ai ta, huynh đừng làm hỏng chuyện"
Mục Đoan không để ý hành động của hai người có chút ám muội, rơi vào mắt ba người còn lại không sót một cử động nào. Một lực đạo mạnh mẽ hướng tới hai người, Chiêu Hiếu Bình phát hiện liền phẩy quạt, nghiêng người che cho nàng, cỗ đạo chuyển hướng đánh thẳng vào vai hắn, Chiêu Hiếu Bình đập thẳng người vào sân đấu. Hắn gượng cười, ôm vai đau đớn: " Hoàng huynh, huynh hạ thủ không lưu tình chút nào. Tiểu đệ sắp phun máu tươi tới nơi rồi"
Đáp lại hắn chỉ là ánh mắt sắc lạnh. Chiêu Hiếu Chính một bên hừ mạnh: " Đệ cần chỉnh đốn lại một chút. Người của ta mà cũng dám động"
Chiêu Hiếu Bình lắc lắc đầu, đứng dậy phủi bụi, hắn đáp: " Đệ sẽ chú ý hơn. Nhưng mà công lực này, huynh cũng thật ra tay quá ác đi"
Chiêu Hiếu Chính liếc qua Mục Đoan, chỉ thấy nàng một mực cúi đầu yên lặng như một chú mèo nhỏ. Hắn khẽ đau lòng, không kìm được cất tiếng gọi: " Mục Đoan, nàng lại đây cho trẫm"
Nàng ngẩng đầu hướng phía hắn đầy kinh ngạc. Bước chân không tự chủ mà tiến lại gần hắn. Hắn nhìn nàng rồi kéo nàng vào lòng, còn chưa hết hoảng sợ trên đỉnh đầu đã truyền đến một giọng nói: " Đừng chạy lung tung. Ta sẽ không thể bảo vệ nàng mọi lúc mọi nơi được"
Áp tai vào ngực hắn, nàng nghe rõ con tim của mình đập mạnh. Tầm mắt đột ngột hướng tới bên kia, nàng bắt gặp ánh mắt của Diệp Lạc An. Đối diện với ánh mắt của nàng, hắn cười khổ quay đi. Dù sao thì cũng không thể bắt ép nàng làm trái với trái tim được. Nhìn cục diện vừa rồi hắn dám chắc người ái mộ nàng không chỉ có một. Tay áo bị giật hai cái, hắn liếc mắt, dịu dàng nhìn cô em gái: " Sao thế? "
Chu Tiệp chu môi hờn dỗi nhìn anh trai: " Vừa nãy huynh biến đâu mất vậy? Muội tìm huynh mãi mà không thấy, muội thật sự sợ đấy"
Hắn cười nhỏ, đưa tay nhéo mũi nàng: " Còn nói sợ? Vừa nãy ai bám riết lấy người ta? Chỉ sợ thả muội ra muội lập tức chui vào phủ người ta ngồi rồi cũng nên"
Chu Tiệp đỏ mặt, quay mặt đi chỗ khác
" Huynh a, chỉ biết trêu chọc muội"
Diệp Lạc An cười ôn nhu, đưa tay xoa đầu nàng. Chiêu Hiếu Bình cầm quạt hướng tới chỗ họ: " Chu Tiệp cô nương, nghe danh đã lâu, đến nay mới được gặp mặt"
Chu Tiệp gật đầu, cười tươi nhìn hắn: " Bình vương cứ khách sáo. Ta chỉ là một quận chúa nhỏ đâu đáng để vương gia bận tâm nhiều như vậy"
Chiêu Hiếu Bình haha hai tiếng: " Cô nương cứ khiêm tốn. Lại trêu chọc tại hạ"
Trong mắt Chiêu Hiếu Bình, Chu Tiệp đích thị là bình hoa nhưng là một bình hoa xinh đẹp. Chu Tiệp sở hữu nụ cười mê người chỉ có điều không hiểu sao hắn cứ có cảm giác nàng không thật lòng
" Huynh, không phải sắp tối rồi sao? Sao chưa chịu rời đi nữa. Muội muội này chịu không nổi nữa rồi"
" Haha, Chu Tiệp cô nương, phía trước là Thanh Lâu quán, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ lại đây. Cô nương còn muốn đi đâu nữa chứ"
Chu Tiệp trợn trừng mắt. Nói cái gì cũng nghe không lọt tai. Cái gì mà Thanh Lâu? Đừng đùa ác như vậy chứ? Nhìn biểu tình xanh đỏ trên mặt nàng, Diệp Lạc An ôn nhu xoa đầu, thuận tay kéo nàng gần mình một chút: " Đừng nghe Bình vương nói linh tinh. Lát nữa sẽ đi tới Hồng Hà Lâu, Thanh Lâu cái gì chứ? "
Bình vương phe phẩy quạt, nhìn thế nào cũng giống yêu nghiệt tuyệt sắc:
" Ta đâu có đùa? Chuyện liên quan đến tính mạng cao quý của bổn vương gia làm sao mang ra đùa được. Chu Tiệp cô nương, khí không phải cứ nghỉ tạm ở Thanh Lâu đi. Nơi đó xuất quỷ nhập thần, vô cùng an toàn. Cô nương là không biết đấy thôi, kinh thành rộng lớn nếu không đến Thanh Lâu thì quả hoài phí xuân xanh..."
Chiêu Hiếu Bình thao thao bất tuyệt, còn truyền dạy cả kĩ năng vào kĩ viện thật khiến Chu Tiệp nàng đau đầu. Nàng đang định cầu cứu sư huynh thì Diệp Lạc An đã lên tiếng: " Hiếu Chính huynh, xem ra vương gia ở nước các huynh quá nhàn rỗi. Đến cả cửa sau nhà Thanh Lâu cũng từng đi qua. Ta thật muốn xem Thanh Lâu rộng lớn đến thế nào? Mà để một vương gia cao cao tại thượng đặc biệt chú ý tới. Hửm?"
Nói rồi ánh mắt liếc tới Chiêu Hiếu Bình, chỉ thấy thân ảnh màu lam bay xa chục thước, kèm theo giọng nói sắc lạnh: " Để huynh chê cười rồi"
Lời nói Diệp Lạc An như vô tình mà cố tình chọc vào nội bộ triều đình của hắn. Mấy năm gần đây trong triều bất ngờ xuất hiện một thế lực tối tạm gọi là Vương Hội. Hắn đã điều tra rất kĩ nhưng không phát hiện điều gì kì lạ. Chỉ có điều đại thần triều đình luôn tìm cách chống đối hắn. Thật muốn chém đầu hết tất cả mấy lão già chết tiệt đó! Lại nói về Chiêu Hiếu Bình, hắn làm vương gia cũng cực khổ quá rồi. Hắn ôm mông khóc không ra nước mắt lết được trước Chiêu Hiếu Chính, chỉ nhận được cái hừ lạnh. 

" Hoàng huynh, không phải đệ đã khẩn cầu huynh ra tay nhẹ chút rồi sao! Thật không muốn sống nữa rồi"

" Còn dám nhiều lời. Có tin ta ném đệ đi Sơn Thủy không?"

Được được. Hắn sai rồi. Chuyện liên quan đến tính mạng sao dám đem ra đùa? Đi Sơn Thủy không phải cuộc đời hắn tàn rồi sao? Hắn chính là chưa muốn chết. Liếc hắn một cái, Chiêu Hiếu Chính hừ lạnh rồi quay đi. Chợt cảm thấy hơi ấm trong lòng biến mất, hắn đưa mắt tìm, chỉ thấy thân ảnh màu xanh lao lên phía trước. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lắc người đi theo nàng. Mục Đoan nàng vừa vặn nhấc chân đặt xuống đất, lập tức chạm mặt nam nhân áo xanh. Người trước mặt lập tức đưa tay ra, tay kia rút ra một cỗ phi tiêu hướng nàng mà ném tới. Mục Đoan không hề sợ hãi, uyển chuyển tránh né hết phi tiêu, chiếc cuối cùng nàng theo hình vòng cung bay lên, hướng tới phía hắn, lập tức kề mũi tiêu vào cổ, ánh mắt sắc lạnh:
" Nói! Ngươi là ai? "
Nam nhân trong tay nàng đột nhiên bật cười, hắn lui chân xuống trực tiếp đem nàng đang từ đằng sau tiến lên một bước, ghìm chặt hai tay nàng. Hắn cúi xuống, thì thầm: " Ngươi nói xem"
" Chết tiệt"
Sức nam nhân dùng không phải sức thông thường, hắn vận khí nội lực cố ý đè nàng ra phía sau. Nàng căn bản không thể đấu lại được. Sau lưng vang lên một tiếng động lớn, nàng chỉ cảm thấy cơ thể mình bị hất văng ra. Tầm mắt hướng tới 4 thân ảnh trước mặt. Chiêu Hiếu Chính rút từ trong tay áo ra một chiếc trâm. Nàng đã từng nhìn thấy bảo vật này của hắn, vốn công lực rất mạnh. Nếu hắn ném tới chỉ e thịt xương nàng cũng tan thành tro bụi. Một làn khói trắng bay tới, nam nhân giữ chặt nàng không chịu buông, tay bị ghì chặt cũng bắt đầu chảy máu. Diệp Lạc An đánh quyền thẳng vào vai hắn, hắn bật người về đằng sau, lui tới chục thước. Nàng khẽ than thầm, còn chưa biết thoát ra thế này thì hai thân ảnh màu đen trực tiếp xông tới. Tạ Tố Nhĩ cùng Chiêu Hiếu Bình đồng thời lao tới. Nam nhân đuối sức, hắn hất văng nàng đi, chỉ kịp nghe thấy một tiếng: " Đắc tội"
Nội lực quá mạnh, thân hình dường như cũng sắp gẫy đôi. Đột nhiên một vòng tay mạnh mẽ ôm nàng vào lòng. Diệp Lạc An phất tay áo, chân như ghim xuống lòng đất vẫn bị nội lực hất xa chục thước. Hướng phía nam nhân hắn than nhẹ: " Sư phụ, chào hỏi quá ác độc rồi"
Đầu nhỏ của nàng bị va đập cũng sắp hỏng đến nơi rồi. Diệp Lạc An ôm nàng bay tới chỗ nam nhân kia, lúc này ba người cũng thu hồi hết vũ khí, tức thì đều lên tiếng:
" Sư phụ"
Mục Đoan kinh hãi, nàng không biết người trước mắt. Chẳng lẽ đây là sư phụ Chân Vương. Người sáng lập ra môn võ bí truyền
" Người... chẳng lẽ là sư phụ Chân Vương ư? "
Nam nhân đối diện cười tươi đáp: " Chính là tại hạ"
Chiêu Hiếu Chính liếc qua nàng rồi nói: " Sư phụ không kiêng nể phụ nữ từ bao giờ thế? "
Rồi hướng phía nàng kéo nàng lại gần, xoa tay lên cổ nàng phát hiện vết bầm khá lớn: " Người dùng nội lực? "
Câu này không phải là câu hỏi mà lại câu khẳng định. Mạch đập của nàng từ nhỏ đã khá yếu nên không thể luyện nội lực được. Đối với những thứ có sức công phá mạnh nàng chắc chắn không thể chịu được. Chân Vương cười xuề xoà, hắn làm sao biết được cô gái này không chịu được một đòn này cơ chứ
" Không biết là không có tội"
Lời còn chưa dứt chỉ thấy thân ảnh màu trắng vòng ra sau đập mạnh vào mạn sườn bên phải, đồng thời thò tay vào rút ra chiếc vòng bảo vật. Chân Vương không kịp lấy lại, liền giương ánh mắt oán hận nhìn Diệp Lạc An còn đang cười cợt trước mặt
" Giỏi lắm. Dám ra tay cướp đồ của sư phụ"
Diệp Lạc An bỏ qua lời nói của hắn, liền trưng bộ mặt vô tội nói: '' Sư phụ, người lâu không vận động đúng không? Sao cơ thể lại yếu ớt như thế. Con vốn chỉ dùng một phần công lực thôi, rất nhẹ thật sự rất nhẹ đó"
Một phần? Đùa người sao? Đánh mạnh vào đó có thể chết người đó tên tiểu tử thối. Ngươi còn dám mở miệng nói đánh nhẹ. Hướng phía hắn gắt gao lườm hai cái. Chiêu Hiếu Bình cùng Tạ Tố Nhĩ bụm miệng cười, người luyện võ công lâu năm như họ làm sao không biết vừa rồi Diệp Lạc An là cố tình chứ. Chân Vương lườm lườm rồi thở hắt ra: " Được rồi trả đồ cho ta"
Diệp Lạc An cười nửa miệng, tay ném chiếc vòng sang Chiêu Hiếu Chính, Chiêu Hiếu Chính kịp thời đỡ lấy
" Thật tiếc. Con không có cầm"
Chiêu Hiếu Chính hướng phía Chân Vương cười vô tội, vòng lục bảo lại được ném sang Chiêu Hiếu Bình. Hắn giơ hai tay nhún nhún vai:
" Con cũng không cầm"
Chân Vương đầu xì khói nhìn đồ đệ của mình. Hắn dịu giọng nhìn Chiêu Hiếu Bình, dù gì thì Bình cũng dễ xử lí hơn hai tên nhóc kia
" Hiếu Bình, đưa cho ta. Đảm bảo con không thiệt thòi"
Chiêu Hiếu Bình phe phẩy quạt, tà mị nhìn hắn
" Người xem... con cũng không cầm a"
Tức chết hắn rồi! Tên nhóc Chính dạy hư đồ đệ của hắn rồi. Vòng lục bảo đang nằm trong tay Tạ Tố Nhĩ lập tức bay về phía Mục Đoan đang ngơ ngác đứng xem kịch. Đau đầu rồi. Đau đầu rồi đây. Vừa rồi còn dùng nội lực đánh người ta bị thương bây giờ làm sao dám mở miệng đòi đồ. Mục Đoan vẫn vê chiếc vòng trong tay hướng phía hắn dịu dàng nói:
" Đồ của người? "
" Phải phải phải. Cô nương, cô có thể trả lại cho tại hạ không? "
Nhìn vẻ mặt xun xoe nịnh bợ của Chân Vương, bốn người đồng loạt bĩu môi. Chân Vương hung hăng lườm hai cái
Mục Đoan cầm chiếc vòng đặt vào tay Chân Vương, hắn cười tươi nịnh bợ : " Đa... "
Lời còn chưa dứt hắn đã nhìn thấy chiếc vòng bay thẳng vào ngực áo nàng. Hai mắt trợn trừng, tay vẫn còn chưa kịp thu lại. Bộ dạng nhìn thế nào cũng thật nực cười
" A đáng tiếc quá, vật này ta tạm thời giữ hộ người. Người xem giữa chốn thị phi như vậy, ai biết được bảo vật này sẽ bị cướp đi lúc nào chứ? Chi bằng cứ để tạm chỗ ta vài hôm, chắc chắn an toàn hơn chỗ ngài"
Thị phi? Cướp? Này! Ta nói các ngươi chính là đang cướp đồ của dân đấy. Nhìn đi hãy nhìn đi, hắn thật muốn hét lên, Hoàng đế cùng vương gia ngang nhiên cướp đồ đây này. Luật pháp ở đâu? Ông trời ở đâu? Chân Vương liếc hai cái về phía ngực áo của nữ nhân rồi nói:
" Hừm! Muốn xem gì thì tùy các ngươi. Ta đây cũng không thèm món đồ chơi đó nữa"
Nói rồi liền đi thẳng. Mục Đoan cười cười nhìn sang hai bên, đột nhiên thấy chỗ nào cũng tràn đầy ánh mắt sủng nịnh, người cũng nổi gai đầy mình. Đỉnh đầu vang lên một giọng nói: " Đi thôi"
Tay cũng trực tiếp bị nắm lấy kéo đi. Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bên gò má Diệp Lạc An ửng hồng. Chiêu Hiếu Chính cuộn chặt lòng bàn tay nhìn theo hướng bọn họ rời đi
" Hoàng huynh, xem ra đệ muốn rút huynh cũng không cản được mị lực của nàng rồi"
Chiêu Hiếu Bình phe phẩy quạt đi thẳng. Nếu hắn còn ở lại chắc chắn sẽ bị đánh đến trọng thương mất. Chiêu Hiếu Chính phất tay áo rời đi

Continue Reading

You'll Also Like

186K 7.5K 87
Văn án. Sơ Nhất và Kiều An Sâm quen nhau qua một buổi xem mắt. Sau khi kết hôn, ngài công tố viên bận rộn rất nhiều việc, ngày nào cũng đi sớm về trễ...
123K 4.4K 84
Tên truyện: Tô Tô. Tác giả: Nhược Thủy Thiên Lưu. Số chương: 106 chương. Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, giới giải trí, 1v1, cưới trước yêu sau, HE. N...
81.9K 1.2K 35
Truyện về 1 sinh viên năm 3 vô tình bị đàn em chung nhà phát hiện ra tài khoản bí mật. Do truyện bị Wattpad gỡ nên Au up lại, mong mọi người tiếp tục...
36.1K 4.7K 37
Tôi với người yêu cũ lại lên Threads nữa rồi