Transfic, Woogyu - Believers

By fairyins

1K 26 0

Author: Annhea Translator: Fairy Tags: very angst (nè nha) Description: Sunggyu chỉ hy vọng có một điều; chín... More

1. Hopeless world
2. Finding Comforts In A Stranger's Arms
3. A Visit
4. Brother
5. A Quite World
6. Everything Will Be Alright
7. A Little Too Fast
9. A Mission To Save The One They Loved
10. Meeting Him Once Again
11. A Devil
12. Finally Got The Chance To be Together Again
13. In The End

8.A Temporary Happiness

63 0 0
By fairyins

Bầu trời đầy những đám mây đen và sớm muộn gì cũng sẽ có một cơn mưa thôi. Có hai người đàn ông mặc đồ đen vẫn đang đứng trước mộ bố mẹ mình.

"Đây là Kim Sarang và Kim Minsoo. Họ là những ông bố bà mẹ luôn tràn đầy tình yêu thương và tuyệt vời nhất thế gian này. Cầu mong cho hai người hạnh phúc ở thiên đường"

Họ đặt một bó hoa hướng dương lên đó. Vì hai người biết bố mẹ mình rất thích loài hoa này. Nếu có một thứ giản dị như thế, thì đó chỉ có thể là niềm yêu thích của họ mà thôi.

"Ba mẹ sẽ vui lắm khi được ngắm hoa hướng dương" Sungyeol cười nhẹ rồi quỳ gối [trước mộ họ], Sunggyu thì vẫn đang đứng. "Anh biết Sungyeol à. Chắc giờ họ đang rất là vui lắm. Trái tim họ không còn đau đớn nữa. Chỉ còn lại hạnh phúc mà thôi." Sunggyu trả lời và rồi nhìn sang thằng bé.

"Anh?". "Hả?". "Anh có nghĩ là bố mẹ đang dõi theo chúng ta ở trên cao không?" Sunggyu không nói gì. Chỉ đưa mắt nhìn phần mộ của họ rồi nhìn lên bầu trời. Mặc dù nó đang xám xịt đầy mây đen nhưng anh vẫn thấy vầng hào quang từ trong những đám mây tỏa ra. Sunggyu cười.

"Ừm. Họ đang dõi theo chúng ta đó. Dù ở xa như thế nào thì họ vẫn ở đây với chúng ta, vì sợi dây thần kì nối ta với họ rất chắc chắn. Họ luôn luôn nằm ở trong tim chúng ta, giống như họ chưa bao giờ rời khỏi, luôn luôn theo sát và chăm sóc chúng ta, thậm chí ở một nơi rất xa"

Sungyeol hạnh phúc khi nghe câu trả lời của anh. Nếu anh cậu tin như vậy, thì cậu cũng tin.

_ _ _

Suốt trên đường về, họ không nói với nhau lời nào. Họ đều đang bận suy nghĩ về nhưng hồi ức tươi đẹp cùng nhau khi bố mẹ họ vẫn còn hiện diện. Rất nhiều khung bậc thăng trầm.

Những kỉ niệm làm họ đau lòng, những kí ức khiến họ bực tức, run rẩy sợ hãi, và hầu hết trong số đó là những hồi ức làm bừng sáng trái tim họ. Những kỉ niệm vui.

Sungyeol muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho Sunggyu. Cậu cảm thấy vô cùng nặng nề khi để anh trai mình ra đi như thế.

Ông chủ của Sunggyu cho phép anh đến tang lễ của bố mẹ mình vào sáng nay với lý do là anh ta rất thương Sunggyu. Và đó cũng là lý do anh ta cho Sunggyu một cơ hội. Mặc dù biết ơn vì điều đó, nhưng Sunggyu thề là anh thật sự muốn đưa em trai mình ra khỏi đó ngay khi họ vừa bước ra ngoài.

Khi họ đến địa điểm tổ chức đám tang, không có ai ở đó cả. Chỉ có Cha sứ và họ thôi. Nhưng sau đó họ sực nhớ ra rằng, mọi người thân yêu đều đã quay lưng với họ lâu rồi. Người thân và bạn bè, những người đó đay nghiến gia đình anh và không còn là nơi để họ dựa dẫm nữa rồi. Sungyeol cũng không có bạn kể từ khi Sunggyu đi [và đến cái nơi đen tối đó]. Những học sinh khác luôn cố gắng tránh xa cậu nhưng cậu không bị họ bắt nạt. Cậu cũng không muốn quan tâm nữa.

-Họ không biết gì cả- Suy nghĩ đó cứ lẩn quẩn trong đầu cậu bất cứ khi nào ai đó nói anh trai cậu chỉ là một loại người dơ bẩn và vô dụng mà thôi. Cậu đã đánh nhau với một vài học sinh khi họ đùa giỡn và rồi hỏi nơi anh trai cậu đang ở, ném tiền vào người cậu đòi hỏi một "cú cui vẻ" ba người có được không, bao gồm nó, cậu và anh trai cậu. Mặc dù vậy, Sungyeol vẫn nằm trong top nhữg học sinh tài giỏi đứng nhất trường, không có một sai sót nào cả. Những giáo viên thì họ không nói gì nhưng ánh nhìn kinh tởm thì lúc nào cũng hiện lên mặt họ cả rồi.

Khi đám tang kết thúc, Cha sứ nán lại khích lệ anh và em trai mình hãy cố sống tốt, nhưng họ vẫn còn đang rối bời. Họ sẽ không khóc nữa. Thay vào đó, họ sẽ đứng lên một cách mạnh mẽ với một trái tim kiên cường, khiến mọi thứ sẽ trở nên kì diệu hơn.

Nhưng họ còn một lý do khác nữa. Bố me họ sẽ rất lo lắng nếu như thấy con mình đau khổ và rồi khóc lóc như thế. Điều đó có nghĩa là bọn trẻ chưa sẵn sàng chấp nhận sự thật đau lòng, nhưng họ cũng đã rời bỏ chúng và họ sẽ cảm thấy mình vô cùng tội lỗi. Anh và Sungyeol không muốn họ mang nặng cảm giác đó trong tim, dù không muốn nhưng họ phải để cho bố mẹ mình ra đi một cách thanh thản.

Họ phải học cách mạnh mẽ, quên đi và chấp nhận sự thật vì có đôi lúc cuộc sống này không công bằng với họ. Có thể một ngày nào đó, họ sẽ đạt được đến ngưỡng mà mình có thể làm bất cứ thứ gì [không cần quan tâm đến người khác], nhưng có lẽ nó không phải ngày này. Họ đều âm thầm nguyện cầu rằng ngày đó khoan hãy đến đến. Họ phải tìm được hạnh phúc cho mình trước.

_ _ _

"Cậu có chắc về điều đó không?" Người đàn ông lên tiếng. "Tôi chắc rồi. Ông còn bao nhiêu câu hỏi nữa trước khi chịu kí tên vào tờ giấy này đây? Hãy để tôi sở hữu anh ấy và tôi sẽ đưa tiền cho ông!" Cậu trả lời và rồi thô lỗ ném tờ giấy vào mặt người đàn ông ; vừa xong một thỏa thuận giữa họ. Người đàn ông gật đầu rồi thở dài. Ông cũng biết cậu ta cứng đầu đến nhường nào.

"Tôi sẽ thông báo khi anh ta về và đến với cậu ngay sau đó thôi"

_ _ _

Trái tim tươi mới của Sunggyu nó không đồng nhất với những lo lắng của anh ngay lúc này. Có rất hiều thứ anh phải suy nghĩ nhưng lại không muốn nhắc đến nó thêm nữa.

"Sunggyu, đến phòng làm việc của tôi đi" Giọng nói của ông chủ anh vang lên khiến trái tim tràn đầy ánh sáng của anh dần lu mờ đi.

Anh vào phòng của ông ấy.

"Sunggyu, có một người đã mua cậu rồi"

Mọi thứ đến quá nhanh. Lời ông ấy nói khiến trái tim anh như vỡ vụn, sự vui vẻ như biến mất đi. Anh trở nên chậm chạp và thấy thời gian xung quanh mình như ngừng lại.

"Là ai vậy?" Anh cố gắng lên tiếng.

"Hoya"

_ _ _

Sungyeol hướng sự chú ý về phía cánh cửa khi chuông cửa vang lên, di chuyển chậm chạp đến nó. Cậu mở cửa và rồi lại thấy gương mặt của người anh ta lần nữa. Cậu mệt mỏi vì điều đó, làm như là anh ta đẹp trai lắm vậy. Cậu thấy anh ta đang cầm một vật nhìn rất quen và Sungyeol thề là mình đã thấy cái ví đó ở đâu rồi.

"Đây, của cậu" Anh ta ném cái ví từ tay mình rồi vô tư bước vào nhà mặc dù không được ai mời. Anh ta ho một tiếng rồi nhắm mắt lại, ngồi vắt vẻo trên ghế. Sungyeol liếc xéo, hướng mắt về phía anh ta. "Gì đây, tôi đã lái xe rất xa để đến đây đó và tôi cần nghỉ ngơi đó, và, câu có nghĩ là mình phải trả ơn cho tôi không, Kim Sungyeol..." Anh ta cười nhạt và rồi đứng lên, tiến về phía Sungyeol, ngày qua ngày lại cứ hành động như thế.

Cậu bước đi vài bước nhưng sau đó lưng bị đập mạnh vào tường. Nụ cười ám mị của Myungsoo ngày càng rõ rệt hơn và rồi anh ta thì thầm vào tai cậu. "Bây giờ, anh muốn làm tình với em"

"Không! Sungyeol đẩy anh ta ra. "Đó là tất cả những gì anh đang nghĩ đó hả?". "À, anh không biết nữa. Anh chỉ đoán vậy thôi.". "Anh thật là bệnh hoạn". "Anh không sao đâu. Chỉ là anh muốn giải phóng nhu cầu bức thiết của mình thôi."

"Đi mà tìm một cô gái hay một chàng trai khác hoặc bất cứ thứ gì mà anh muốn. Đừng chạm lên người tôi nữa. Sungyeol nói và rồi đóng cửa phòng mình nhưng rồi lại phải mở nó ra. "Đi đi, đừng ở đây nữa! Đi đi!"

Myungsoo cười tủm tĩm, "Chàng trai này quả thật rất thu hút. Mình muốn cậu ta." Anh lầm bầm rồi đi về phía cánh cửa. Tuy nhiên, anh vẫn không quên để lại một mảnh giấy ghi sẵn địa chỉ nhà và số điện thoại của mình ở cửa, biết đâu cậu suy nghĩ lại.

Ngay sau đó, ở bãi đỗ xe, anh mới nhớ ra một chuyện. "Mình quên hỏi cậu ấy về Sunggyu rồi. Aish!!!!"

Continue Reading

You'll Also Like

890K 54.6K 119
Kira Kokoa was a completely normal girl... At least that's what she wants you to believe. A brilliant mind-reader that's been masquerading as quirkle...
1M 38.7K 91
𝗟𝗼𝘃𝗶𝗻𝗴 𝗵𝗲𝗿 𝘄𝗮𝘀 𝗹𝗶𝗸𝗲 𝗽𝗹𝗮𝘆𝗶𝗻𝗴 𝘄𝗶𝘁𝗵 𝗳𝗶𝗿𝗲, 𝗹𝘂𝗰𝗸𝗶𝗹𝘆 𝗳𝗼𝗿 𝗵𝗲𝗿, 𝗔𝗻𝘁𝗮𝗿𝗲𝘀 𝗹𝗼𝘃𝗲 𝗽𝗹𝗮𝘆𝗶𝗻𝗴 𝘄𝗶𝘁𝗵 �...
7.3M 302K 38
~ AVAILABLE ON AMAZON: https://www.amazon.com/dp/164434193X ~ She hated riding the subway. It was cramped, smelled, and the seats were extremely unc...
6K 161 6
• Tác giả: 乌拉韩阳_MY • Editor: Tiểu Bummie • Thể loại: Hoàng Cảnh Du x Hứa Ngụy Châu, 1x1, OOC, đại lão bản x nhân viên, câu dẫn dễ thương thụ, cao H...