Cậu là nam thì tôi vẫn yêu 2

Oleh mivan2218

53.3K 1.1K 110

Cậu là nam thì tôi vẫn yêu 2 Tác giả: Angelina Thể loại : Đô Thị, Đam Mỹ, Lebih Banyak

Chương 1 - Thời gian
Chương 2 - Anh lúc nào cũng tùy tiện
Chương 3 - Có lẽ thời gian cũng không tồi tệ đến như vậy
Chương 4 - Cuộc sống và công việc
Chương 5 - Mạnh Đinh không cần cảm giác vượt trội
Chương 6 - Bạn bè đứa nào cũng như nhau
Chương 7 - Xấu xí sao?
Chương 8 - Anh đến rồi
Chương 9 - Em có anh
Chương 10 - Đừng dễ dàng mong ước gì cùng An Tử Yến
Chương 11 - Phản An Tử Yến
Chương 12 - Ai cũng khả nghi hết
Chương 13 - Trưởng thành
Chương 14 - Trò đùa ác ý của An Tử Yến
Chương 15 - Các bạn, các bạn của tôi
Chương 16 - Những người cùng đồng hành qua bốn năm
Chương 17 - Chúc mừng tốt nghiệp
Chương 18 - Sự bắt đầu và kết thúc của tuổi thanh xuân
Chương 19 - Không thể ăn bám rồi
Chương 20 - Cho em chút thời gian để chuẩn bị
Chương 21 - Cuộc sống sẽ không quan tâm đến bạn
Chương 22 - Em đã hạ tiêu chuẩn xuống mức thấp nhất
Chương 23 - Con người là loại sinh vật gì?
Chương 24 - Tính cách của nhau
Chương 25 - An Tử Yến không phù hợp với công việc
Chương 26 - Thần linh ơi, Người hãy mau quản hắn đi
Chương 27 - Thần linh ơi, Người thật sự không quan tâm đến con sao?
Chương 28 - Anh ta là ai?
Chương 29 - Vụng trộm không phải là chuyện dễ dàng
Chương 30 - Sớm muộn gì cũng phát điên
Chương 31 - Không ngờ lại được người ta đối xử dịu dàng
Chương 32 - Cầm thú
Chương 33 - Em không cần làm gì cả
Chương 34 - Đều không xem là người ngoài
Chương 35 - Mất đi danh dự đồng nghĩa với việc mất đi mạng sống
Chương 36 - Khó mà che giấu được
Chương 37 - Công việc cũng không phải dễ dàng gì
Chương 38 - Mạch Đinh vẫn chưa hiểu rõ thế giới của người trưởng thành
Chương 39 - Không còn quen với áp lực nữa
Chương 40 - Lấy lòng loạn xạ là không đúng
Chương 41 - Cách thức báo thù
Chương 42 - Khiến cho người ta quên hết mọi thứ
Chương 43 - Dư thừa sức lực
Chương 44 - Hại người cuối cùng hại mình
Chương 45 - Tìm hiểu phương pháp trở nên xấu xa
Chương 46 - Ông nội, ông...
Chương 47 - Trở nên xấu xa
Chương 48 - Tình yêu khác nhau
Chương 49 - Khiến cho người ta phát hỏa
Chương 50 - Người lùn
Chương 51 - Mối quan tâm của người qua đường
Chương 52 - Cùng một câu chuyện nhưng kết thúc khác nhau
Chương 53 - Trái ngược với vợ chồng Hứa Đức [P1]
Chương 54 - Trái ngược với vợ chồng Hứa Đức [P2]
Chương 55 - Những người trẻ tuổi nhàn rỗi
Chương 56 - An Tử Yến muốn rời đi
Chương 57 - Không cần lo lắng biến thành zombie
Chương 58 - Không trao đổi em cho bất cứ ai
Chương 59 - Rời nhà
Chương 60 - Em thích tự em đa tình
Chương 61 - Phát hành
Chương 62 - Khách mời đặc biệt [1]
Chương 63 - Khách mời đặc biệt [2]
Chương 64: Khách mời đặc biệt [3]
Chương 65: Khách mời đặc biệt [4]
Chương 66: Khách mời đặc biệt [5]
Chương 67: Khách mời đặc biệt [6]
Chương 68: Quay lại cuộc sống buồn khổ và mờ nhạt
Chương 69: Tâm trạng của hắn
Chương 70: Bộ phận chăm sóc khách hàng phân cực
Chương 71: Anh ta là ai?
Chương 72: Rốt cuộc em cũng không có cách nào để giận anh
Chương 73: Sự bành trướng của khinh khí cầu
Chương 74: Bất kì ai cũng không ngăn được
Chương 75: Mạch Đinh tin vào kỳ tích
Chương 76: Kỳ tích là gì?
Chương 77: An Tử Yến à...
Chương 78: Đau đớn nhất
Chương 79: Không thể nguôi ngoai
Chương 80: Sự dịu dàng của hắn
Chương 81: Hắn không bắt bẻ nữa
Chương 82: Thời gian sẽ xoá nhoà chút gì đó
Chương 83: Cuộc sống quay lại quỹ đạo
Chương 84 : Còn rất nhiều chuyện Mạch Đinh không biết
Chương 85: Cái ngày đó... lại đến
Chương 86: Tại sao sinh cậu ra lại ngây thơ như vậy
Chương 87: Vị chua (Thượng)
Chương 88: Vị chua [P2.1]
Chương 89: Vị chua [P2.2]
Chương 90: Vị chua [P3]
Chương 91: Chỉ là sai lầm
Chương 92: Lưỡng toàn kỳ mỹ
Chương 93: Tình cảm không phải thứ em muốn có là có
Chương 94: Mất đi chính mình liệu còn chứng minh được gì nữa?
Chương 95: Đau một chút
Chương 96: Câu chuyện tình yêu
Chương 97: Đừng tin sự quan tâm của hắn
Chương 98: Đêm dài
Chương 99: Lúc nào cũng là những nơi nổi tiếng
Chương 100: Luôn muốn vì anh làm gì đó
Chương 101: Ánh mắt không tốt
Chương 102: Em đã khiến anh cảm động chưa
Chương 103: Cơ hội thăng chức tới rồi
Chương 104: Trò chơi gia đình
Chương 105: Mùi hương của anh thật thoải mái
Chương 106: Chú ý duy trì kinh tế trong gia đình
Chương 107: Trước bão tố là sự yên lặng sao?
Chương 108: Có những chủ đề không thể nói được
Chương 109: Mắt mọi người mù cả rồi
Chương 110: Quan hệ cùng bộ phận marketing không được cải thiện
Chương 111: Anh đừng đặt câu hỏi nữa được không?
Chương 112: Nếu em là dâm ma thì tốt rồi
Chương 113: Nói lảm nhảm nhiều khi cũng có hiệu quả
Chương 114: Mất kiểm soát
Chương 115: Giấu gì đó
Chương 116: Tình trạng công việc trên bể lửa
Chương 117: Biến hoá từng chút một
Chương 118: Với em, anh đã gần chạm đến mức hoàn hảo rồi
Chương 119: Lần nào em cũng vờ tin thôi
Chương 120: Phòng chăm sóc khách hàng có kịch hay
Chương 121: Bởi vì hắn là An Tử Yến
Chương 122: Có người chồng như vậy thì được ích lợi gì?
Chương 123: Nếu em là cái bánh donut trên tay anh thì thật tốt
Chương 124: Bệnh
Chương 126: Quản lý Thôi - Cấp trên mới
Chương 127: Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Chương 128: Cứ theo kế hoạch mà đánh cược
Chương 129: Trái tim của em
Chương 130: Sếp mới không nghiêm túc [P1]
Chương 131: Sếp mới không nghiêm túc [P2]
Chương 132: Sếp mới không nghiêm túc [P3]
Chương 133: Năm mới
Chương 134: Hiện tại và sau này
Chương 135: Suy nghĩ của bố mẹ
Chương 136: Làm việc quan trọng tuyệt đối đừng dẫn theo An Tử Yến
Chương 137: Tẩy trắng
Chương 138: Em nghĩ mình là dây su (dây thun)
Chương 139: Trưởng thành rồi
Chương 140: Câu trả lời
Chương 141: Chắc em sẽ không mất anh đâu
Chương 142: Người không muốn nói nhất đó chính là anh
Chương 143: Không làm được thì đừng nói ra
Chương 144: Ông trời, đây là trò đùa quái ác của ông sao?
Chương 145: Chuyện nhỏ nhặt vớ vẩn
Chương 146: Rốt cuộc lấy được cái gì
Chương 147: Nếu có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi
Chương 148: Càng đau, càng không ngăn được tổn thương
Chương 149: Anh đau khổ cái gì chứ?
Chương 150: Là kết thúc sao?
Chương 151: Không phải là kết thúc
Chương 152: Tình cảm năm đó
Chương 153: Kết thúc
Chương 154: Không thua cũng không thắng
Chương 155: Mạch Đinh vươn tay giúp đỡ
Chương 156: Sầu não
Chương 157: Ngưa ngứa, nong nóng
Chương 158: Nói dối luôn phải trả giá đắt
Chương 159: Hắn yêu cậu, chỉ cậu biết là đủ rồi
Chương 160: Đã từng là bạn
Chương 161: Một số chuyện
Chương 162: Một số điều khác
Chương 163: Em chỉ là... nghĩ...
Chương 164: Quà sinh nhật
Chương 165: Tên hai người

Chương 125: Thật sự, tình yêu có thể trêu đùa con người ta

283 7 0
Oleh mivan2218

Chương 125: Thật sự, tình yêu có thể trêu đùa con người ta

Ông đứng trong phòng làm việc trên tầng mười chín thuộc về mình. Từ trên cao nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Cuối cùng cũng thoát khỏi tầng bảy. Ngồi ở vị trí này không phải là Vương tổng, cũng không phải An Tử Yến. Mà chính là ông. Quản lý Thôi đắm chìm trong sung sướng cực độ. Nhưng nụ cười trên môi dần biến mất. Tiếp theo nhất định phải tìm cơ hội sa thải An Tử Yến. Giữ hắn lại sẽ gây hậu hoạ sau này. Vị trí của ông cũng không thể ngồi yên được.

Bên dưới tầng bảy, tiểu nhân viên Mạch Đinh ngồi ngây ngốc nhìn tài liệu chất thành đống trước mặt. Đây là công ty sao? Vương tổng mới nằm viện có mấy ngày thôi mà. Cậu nên khâm phục các vị lãnh đạo quyết lấy đại cục làm trọng hay nên cảm thán đã bỏ mặc tình người ở phía sau đây? Quản lý Thôi lên thay vị trí của Vương tổng. Không cần nghi ngờ. Ông chắc chắn sẽ không bỏ qua An Tử Yến. Tiếp theo sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa đây? Mạch Đinh mở tài liệu, lẳng lặng bắt đầu công việc.

"Chúng ta đi thăm Vương tổng đi". Lúc ăn cơm, Mạch Đinh ngẩng đầu lên nhìn An Tử Yến.

"Bây giờ đừng khiến nhà người ta thêm phiền nữa".

"Nếu chỉ là cảm bình thường thì có thể khỏi đúng không?". Cậu ngờ vực hỏi. Bây giờ Mạch Đinh không dám chắc điều gì. Bởi vì cậu từng tin tưởng An Tử Yến sẽ chữa hết bệnh cho ông nội. Nhất định sẽ có kỳ tích xảy ra. Nhưng sự thật đã chứng minh lời nói của cậu không khác gì một lời nói dối trắng trợn. Dối mình và dối cả An Tử Yến. Cậu không dám nói nữa, thật sự không dám nữa. Quan hệ giữa Vương tổng và An Tử Yến không đơn giản chỉ dùng một từ nhân viên mà có thể nói hết được. Mạch Đinh nhận thấy, Vương tổng có chút giống ông nội. Hai người họ đều dùng thân phận trưởng bối, đôi lúc sẽ dạy dỗ, nhắc nhở An Tử Yến. Ở bên cạnh hỗ trợ hắn trưởng thành. Dù cho An Tử Yến thỉnh thoảng sẽ chống đối, nhưng căn bản hắn vẫn nghe lời.

An Tử Yến sẽ không thể chịu đựng thêm một sự mất mát. Ngay đến cậu cũng không thể chịu đựng việc nhìn thấy An Tử Yến suy sụp thêm lần nữa.

"Ông ấy sẽ không sao. Chẳng qua là cần chút thời gian". An Tử Yến nhàn nhạt nói. Là hắn muốn xoá bỏ lo lắng của cậu sao? Mạch Đinh không biết tiếp tục như thế nào. Cậu gật đầu cho qua.

"Tối nay theo anh tới chỗ kia".

"Được, chúng ta đi đâu?"

"Đi rồi sẽ biết".

Còn tưởng An Tử Yến muốn đưa cậu đến ngôi nhà gỗ, hoá ra hắn lại đi đường ngược lại. Tiếng nhạc bao trùm không gian nhỏ hẹp bên trong xe. Mạch Đinh liếc nhìn An Tử Yến đã thắt dây an toàn đâu vào đấy. Giờ phút này, lòng cậu dâng lên niềm chua xót. Những việc cậu có thể làm cho An Tử Yến quá ít. Mãi mãi sẽ không bao giờ đủ. Thật sự, tình yêu có thể trêu đùa con người ta đấy.

Họ đi qua những con đường trong thành phố, qua vùng ngoại ô. Bỏ lại ánh đèn phía sau lưng. Chung quanh càng lúc hoang vu hơn. Mạch Đinh dán mặt vào cửa sổ. Không hỏi An Tử Yến sẽ đến đâu. Cậu biết rằng lúc nào muốn, An Tử Yến sẽ dừng. Màn hình di động trong túi xách của An Tử Yến không ngừng sáng lên. Hắn vẫn không có động tĩnh gì. Năm lần bảy lượt như vậy, Mạch Đinh hỏi: "Anh không định nghe điện thoại hả?". An Tử Yến lấy điện thoại ra rồi tắt nguồn luôn: "Dù sao cũng không phải chuyện khẩn cấp gì".

"Nhưng anh tắt nguồn rồi ngộ nhỡ người ta không tìm được anh sẽ sốt ruột lắm".

"Có em ở đây, tắt cũng chả sao". Lời nói của hắn vô cùng đơn giản. Nếu cậu và An Tử Yến không ở cạnh nhau, hắn sẽ không tắt máy. Cậu không cần lo lắng rồi sốt ruột. Lời nói của hắn, cậu có thể hiểu như vậy được không?

Xe dừng lại tại một nơi trống trải. An Tử Yến mở cửa xe bước xuống. Mạch Đinh chạy theo phía sau. Ngọn gió lạnh buốt như thể thú hoang bắt gặp con mồi không chút kiêng kị mà đổ ào về phía họ. Mạch Đinh kéo chặt áo, đi lên trước đầu xe đang sáng đèn. Xung quanh chỉ toàn bụi rậm, không có gì thú vị. Mạch Đinh nhìn theo tầm mắt của An Tử Yến. Cách chỗ họ đứng không xa có một nhà máy bỏ hoang được bao quanh bởi bờ tường đổ nát.

"Tới đó xem". Không đợi Mạch Đinh trả lời, An Tử Yến đã tiến thẳng về phía trước. Mạch Đinh kéo kéo phía sau áo: "Không muốn đi đâu. Nhìn sợ muốn chết".

"Em sợ?"

"Ai? Ai nói em sợ? Đại khái biết đâu đêm khuya có thú ăn thịt ở đó không chừng".

"Vậy hả?". An Tử Yến trả lời cho có lệ chứ vẫn bước đi như thường. Bọn họ đến chỗ bờ tường sụp gần hết. Mặt đất lồi lõm, đá sỏi ngỗn ngang.

"Em đi không vững mới bám vào anh. Không phải là em sợ a". Mạch Đinh biện minh cho bản thân. Cậu nắm lấy vạt áo sau lưng An Tử Yến. An Tử Yến dùng đèn pin trên di động của Mạch Đinh soi đường. Bên trong hẳn đã bỏ hoang nhiều năm. Khắp nơi đều chằng chịt mạng nhện. Mạch Đinh tò mò nhìn xung quanh. An Tử Yến cầm điện thoại quơ trái quơ phải.

"Anh nói em nghe đi. Nói gì cũng được. Chỉ có mỗi em nói chuyện thì ghê quá. Ma quỷ thường hay tìm bạn lắm. Trên phim lúc nào cũng im lặng xong lúc quay đầu lại thì phát hiện có ma. Cho nên anh mau nói chuyện đi. Nếu không, em sẽ nghĩ anh là ma đó".

"Vớ vẫn".

"Còn nói em vớ vẫn. Anh mới vớ vẫn đó. Khi không đêm hôm tới đây thám hiểm. Ở đây có cái gì hay? Giải sầu thì nên đến mấy chỗ thư giản chứ".

"Anh còn tưởng ở chốn vắng vẻ này không có gì cả". An Tử Yến không trả lời câu hỏi của Mạch Đinh. Hắn không hồi âm gì cho cậu, chỉ có cậu tự nói với chính mình: "Có cái quái gì đâu. Mở xưởng ở đây chỉ có thể phá sản thôi". Mạch Đinh buồn chán dùng chân đá vào cái cột bên cạnh. Bụi cát văng tung toé. An Tử Yến bịt mũi lại, trợn mắt với Mạch Đinh lôi ra ngoài. Sau khi ra ngoài, tóc tai lẫn quần áo hai người đều vương đầy bụi. Mạch Đinh chưa từng thấy bộ dạng An Tử Yến như vậy. Trông hắn cứ như một đứa trẻ ấy. Cậu cười khanh khách. An Tử Yến nhìn Mạch Đinh: "Em còn cười?"

"Vì... Vì rất buồn cười".

"Y như thằng ngốc".

"Anh nói ai đó? Anh thì hơn em chỗ nào?". Mạch Đinh ngừng cười. Nhón chân lên nhẹ nhàng phủi sạch bụi trên tóc An Tử Yến: "Bây giờ tâm trạng của anh có thoải mái giống em không? Vương tổng sẽ không có chuyện gì cả. Sau này cũng không sao hết. Em không chịu nổi nhìn thấy anh đau khổ. Em thật sự không chịu nổi đâu". An Tử Yến nhìn Mạch Đinh: "Mạch Đinh, em... có lúc... thật sự rất buồn cười". Mạch Đinh còn chưa kịp nói gì đã bị An Tử Yến ôm chặt vào lòng: "Về thôi".

"Ừm".

Hai người cởi bỏ quần áo bẩn. Tắm xong bước ra ngoài, Mạch Đinh bị An Tử Yến ôm ngang hông đặt lên giường. Nửa người trên của hắn trần trụi. Da thịt được trầm qua làn nước nóng va chạm nhau trở nên ấm áp lạ thường. Mạch Đinh rúc vào lòng An Tử Yến, đón lấy cái ôm dịu dàng của hắn. Đêm nay An Tử Yến không thể hiện sự mạnh mẽ. Tất cả mọi đụng chạm khá yếu ớt. Có thể cảm nhận được nụ hôn của hắn giống như không khí vậy. Hành động như có cũng như không khiến Mạch Đinh tê dại. Cảm giác đó phủ kín không gian, không cách nào thoát ra được. Từng ngón tay và đôi môi An Tử Yếnmớn  trơn lấy Mạch Đinh. Dục vọng của cậu dâng trào. Hắn lại cứ kiểu trêu đùa chấp nhận rồi lại cự tuyệt. Da thịt quen thuộc chỉ cần tìm đến với nhau liền phát ra tia lửa. Mạch Đinh nắm lấy cổ tay đang chống xuống giường của An Tử Yến, từ từ di chuyển lên bả vai. Cậu thích tư thế vuốt ve An Tử Yến như thế này. Từ chút, từng chút một chiếm mọi thứ của An Tử Yến làm của riêng. Cậu cũng thích ôm chặt eo hắn bằng mép đùi trong của mình.

– Hết chương 125 –

Lanjutkan Membaca

Kamu Akan Menyukai Ini

18.3K 812 35
Thai girl love novel of Chao Planoy
189K 7.4K 26
Tên truyện: Nuông Chiều Hán Việt: Kiều Sủng Tác giả: Xuân Nhập Trì Trì Editor: Bánh Bao (Dumpling312) Trình trạng: hoàn thành Số Chương: 18 chương +...
659K 4.7K 27
!!! CẢNH BÁO !!! Truyện đam mỹ cao H, 18+ cực nặng, cực mặn. Không phải truyện có khẩu vị thông thường. Xin hãy cân nhắc trước khi vào đọc. Xin đừng...
132K 12K 64
Em gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào một mối tình thời niên thiếu. Đôi khi em tự hỏi liệu nó có đáng hay không? Nhưng cảm ơn Thế Hưng, đã thắp sán...