[NC -17] [Khải Nguyên ver] Ng...

By keonhivuong

31.8K 1.6K 156

Author: Riiko Editor: Kẹo Nhị Vương Pairing: Khải Nguyên Category/Genre: Hỗn hợp – Romance, Supernatural – P... More

Chap 1
Chap 2
Chap 3
Chap 4
Chap 5
Chap 7
Chap 8
Chap 9
Chap 10
Chap 11
Chap 12
Chap 13
Chap 14
Chap 15
Chap 16
Chap 17
Chap 18

Chap 6

1.5K 85 9
By keonhivuong

         

Tối về phòng Vương Tuấn Khải lại ngồi đọc sách, anh ngồi bên bàn làm việc chốc chốc anh đấm đấm vài vai mình vài cái. Cậu sợ anh lắm nhưng thấy anh mỏi lưng lại không đành. Đôi tay nhỏ nhỏ tròn tròn của cậu bóp đều hai bên vai cho anh. Vương Tuấn Khải xoay người nhìn cậu rồi lại chú tâm vào đọc sách

"Hôm nay.... em xin lỗi."

"Uhm! Sau này đi đâu nhớ nói một tiếng." - giọng anh đều đều

"Vương Tuấn Khải à......" - cậu gọi tên anh. Từ khi lấy anh cậu đều gọi là 'ông xã' vì đó là đặt quyền cậu tự cho phép mình nhưng khi Lưu Chí Hoành trở về cậu đã không gọi như vậy nữa. - ".... anh có nghĩ đến chuyện có con không?"

Vương Tuấn Khải quay lại nhìn cậu không hiểu cậu nói gì, Vương Nguyên cắn môi e dè nói tiếp.

"Em nghĩ.... chắc sức khỏe em yếu hay không thích hợp sinh con.... em nghĩ...." - cậu không muốn nói thẳng ra, con cậu chắc thừa hưởng những di truyền không tốt từ cậu đâu. Cậu chẳng có gì nổi bật cả, ngược lại nếu anh sinh con cùng Lưu Chí Hoành đứa trẻ đó chắc chắn vừa đẹp vừa giỏi - ".... anh nên lấy thêm một vợ nữa.... sẽ có cơ hội sinh con tốt hơn."

Cuối cùng cậu cũng nói ra được, cậu biết Vương Tuấn Khải không bỏ cậu đâu. Anh là người có địa vị trong thôn, nếu bỏ vợ đến với người khác sẽ bị lời ra tiếng vào. Nhưng nếu anh lấy thêm vợ nữa không sao, luật pháp cấm chuyện hai vợ nhưng ở thôn này nhiều đời đã như vậy. Người trụ cột trong nhà luôn có quyền làm mọi chuyện, miễn là tốt. Sinh con là trách nhiệm lớn, Vương Tuấn Khải lại là cháu đích tôn nên con của anh cũng phải tài giỏi như anh.

"Em nói gì vậy?" - anh nhíu mày lại

"Em.... em chỉ nghĩ.... anh lấy một người có di... di truyền tốt.... uhm... đứa bé cũng được tốt. Sức khỏe em kém.... đứa trẻ.... không được khỏe...." - tay cậu run run khi nhìn khuôn mặt anh. Chắc anh chê cậu nhiều chuyện khi tự ý nói anh nên làm gì. Lòng tự ái của anh rất cao nên đụng đến mấy chuyện lớn sẽ rất nguy hiểm.

"Lúc này vẫn chưa thích hợp để có con." - anh chỉ nói vậy rồi qua giường nằm.

Cậu không hiểu lắm câu nói của anh nên chỉ tắt đèn nằm bên cạnh. Cậu cứ trằn trọc suy nghĩ mãi chuyện của anh, nếu chính miệng cậu nói với Lưu Chí Hoành cũng không được. Họ sẽ tự ái, còn để tự nhiên chỉ sợ họ không đủ can đảm đến với nhau. Cậu cũng muốn họ hạnh phúc vậy dù rằng chính mình sẽ đau.

Chẳng phải cậu nói sẽ bỏ đi sao? Dù không đi đâu được nhưng cậu tình nguyện giúp cho anh hạnh phúc. Cậu không có quyền chọn hạnh phúc vì người cậu yêu là anh. Còn anh có quyền chọn vì người anh yêu không phải là cậu.

Vương Nguyên lúc nào cũng ngốc thế.

...

Chiều hôm sau anh về nhà đưa đôi dép màu hồng cậu đã tặng Lưu Chí Hoành, ngạc nhiên chẳng phải Lưu Chí Hoành rất thích đôi này sao?

"Lưu Chí Hoành nói nhỏ quá mang không vừa." - anh chỉ vào đôi dép

"À...." - cậu chợt nhớ ra mình cứ may theo cỡ chân bản thân. Đã không biết Lưu Chí Hoành mang cỡ nào - ".... để em sửa lại cho anh ấy."

"Không cần đâu!" - Vương Tuấn Khải vội nói - "Lưu Chí Hoành nhờ may hai đôi khác, một đôi cỡ tôi và một đôi nhỏ hơn một số."

Thì ra Lưu Chí Hoành nhỏ hơn Vương Tuấn Khải một cỡ, cậu nhỏ hơn đến hai cỡ. Lưu Chí Hoành mang chật là phải! May hẳn một cặp mới sao?

"Dạ...giống vậy luôn hả?"

"Uhm." - anh gật đầu.

Là may một đôi mới cho anh và Lưu Chí Hoành. Cậu không ghen vì cậu không có quyền đó, anh không yêu cậu nên cậu sẽ không ghen. Chỉ cho phép mình lén buồn trong lòng thôi!

"Chút nữa đừng nấu cơm, ra nhà lớn ăn chung với mọi người."

"Dạ!" - cậu gật đầu.

Cậu không được hỏi vào chuyện trong thôn nhưng chắc cậu đoán họ bàn được cách nào tốt để phát triển thôn. Lưu Chí Hoành cộng với Vương Tuấn Khải thì là nhất rồi!

"Vào thay đồ đi! Ra nhà lớn ăn mặc cho tươm tất một chút." - anh hất mặt vào tủ quần áo

Cậu gật đầu ủi một bộ quần áo trông được mắt, quần dài tay dài để tỏ vẻ nghiêm túc. Với lại ngồi ăn với mấy chú bác lớn trong thôn nên không được làm mất mặt Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải vẫn như mọi ngày quần Jaens áo sơmi xoắn tay trông rất đẹp trai lịch sự, cậu mặc quần Jaens dài màu đen và áo thun tay dài màu xám. Trông cậu có hơi lúng túng với quần áo nghiêm trang như vậy. Nói nghiêm trang là vì nó kín đáo, chứ mấy người cỡ tuổi cậu hay bạn bè anh đều nhìn cậu với con mắt khác. Có gì đó khinh thường trong mắt họ.

Cậu theo anh đi ra nhà lớn, mọi người cũng vào đông đủ trong bàn rồi. Cậu ngồi vào bàn dưới cùng gia đình và một số bà con. Vương Tuấn Khải vào trong bàn lớn ở giữa và bậc trên cao cùng các chú bác lớn. Lưu Chí Hoành ngồi bên cạnh anh.

"Vương Nguyên!" - mẹ cậu vuốt nhẹ tóc cậu, Vương Nguyên chỉ mỉm cười.

"Hôm nay mời mọi người ra đây là để thông báo một chuyện vui." - Bác  Lục đứng lên nói lớn - "Lưu Chí Hoành đã dùng một số phương pháp học được bên Mỹ giúp thôn mình trồng lúa công hiệu thu hoạch nhanh hơn, bà con từ đây sẽ có nhiều gạo ngon giá rẻ mà ăn."

"Hay quá!!!" - mọi người vỗ tay reo vui

"Bà con vui vẻ dùng bữa đi nhé!"

Thức ăn dọn ra bàn, mọi người cười nói vui vẻ, còn hứng lên uống vài ly nữa. Cậu vẫn dõi theo Vương Tuấn Khải trên kia, anh cũng uống bia cùng mọi người. Cậu thì không biết uống nên chỉ uống nước lọc thôi với lại uống bia không tốt cho sức khỏe. Vài cô bạn học của anh đi ngang qua bàn cậu, tiện thể thấy cậu họ ghé vào bàn cậu ngồi một lát.

"Chào hai chị!" - cậu lễ phép đứng lên cúi đầu chào

"Sao ra nhà lớn mà ăn mặc thế này? Cậu có nghĩ đến Khải ca ca không vậy?" - họ chỉ vào bộ dạng và quần áo tầm thường cậu đang mặc.

"..." - cậu chỉ biết cúi đầu im lặng nghe họ nói

"Dù chúng ta không cần ăn mặc khoa trương nhưng ít ra cậu cũng phải biết thế nào là trang phục chứ? Cậu mặc bộ này chẳng khác gì đồ mặc ở nhà cả" - cô bạn khẽ kéo bạn mình đi khi nhận được ánh mắt của Vương Tuấn Khải đang nhìn họ. Cái nhíu mày của anh chứng tỏ họ lớn tiếng đến bàn trên còn phải nghe.

Vương Nguyên vì đứng quay lưng nên không thể nào thấy anh đang nhìn cái lưng và khuôn mặt nhục nhã của cậu được. Tủi chứ! Nhưng mà không sao cả. Vì từ nhỏ cậu đã thường xuyên bị bắt nạt. Không hiểu sao con trai nói cậu ngu ngốc còn con gái thì nói cậu tỏ vẻ đáng thương cho Vương Tuấn Khải thương hại, lấy về làm vợ.

"Mẹ xin lỗi!" - mẹ cậu vuốt đầu cậu, giọng bà nghẹn ngào.

Bà hiểu nhà nghèo không chút địa vị nên không có tiếng nói. Cha mẹ vô dụng khiến hai đứa con chẳng ai xem trọng. Kỳ Như là con gái nên còn hòa đồng vào bạn bè mà chơi. Chỉ có cậu luôn một mình, cậu cũng hay ôm bà khóc vì buồn tủi.

"Dạ...không có gì đâu mẹ." - cậu cười nhẹ lắc đầu.

Cậu không dám ngước mặt lên nhìn ai, xấu hổ lắm. Ở thôn ai cũng biết cậu là vợ Vương Tuấn Khải mà. Vậy mà bây giờ lần đầu tiên cậu mong anh đừng đi chung hay đến gần cậu. Cậu sẽ làm xấu mặt anh mất. Cái dáng vẻ này thật sự không xứng đứng bên cạnh anh.

Thấy mẹ mình định vào trong pha bình trà khác nên cậu dành đi, cậu cũng muốn làm gì đó làm. Cậu vào trong pha bình trà lớn để châm trà vào các bình ở mỗi bàn. Thôn này trồng lá trà rất nổi tiếng nên người trong thôn ai cũng giỏi pha trà, thưởng trà. Vương Nguyên châm trà cho một bàn gần đó, bọn trẻ cứ chạy qua chạy lại va vào người cậu. Do bất ngờ và một lực mạnh đánh vào bụng khiến cậu ngã về trước, bình trà trên tay cũng ngã theo.

"Coi chừng!" - Lưu Chí Hoành vội chạy lại dùng lưng đỡ cho đứa trẻ gần đó, trà nóng trong bình đổ trúng vào vai Lưu Chí Hoành.

"Lưu Chí Hoành!!!" - Vương Tuấn Khải  vội chạy ra kéo áo tụt xuống bên vai, da trắng đã chuyển sang đỏ. Khói trà vẫn còn bóc nghi ngút. Anh quay sang cậu hét lớn - "Mang nước đá ra nhanh lên! Còn đứng đó làm gì?"

"D...dạ dạ." - cậu lật đật đặt bình trà xuống bàn chạy vào trong lấy đá lạnh

Vương Tuấn Khải dìu Lưu Chí Hoành ngồi xuống ghế lấy khăn lau vết trà dơ trên áo. Vương Nguyên mang đá viên trên tay ra đưa cho anh. Vương Tuấn Khải cầm vài cục bỏ vào khăn chậm lên chỗ bị đỏ.

"Anh Lưu Chí Hoành, em xin lỗi." - cậu cúi cúi đầu xin lỗi không ngừng

"Em sao lại bất cẩn như thế hả? Đi đứng phải nhìn cẩn thận. Đã biết có nhiều con nít mà còn mang bình trà nóng lớn như vậy?" - Vương Tuấn Khải tay chườm đá cho Lưu Chí Hoành khẽ quay sang trách mắng cậu trước bàn các trưởng lão.

"Đâu phải lỗi tại em, tại mấy đứa nhỏ nó hiếu động quá thôi." - Lưu Chí Hoành cười - "Không sao đâu, hết rát rồi." - Lưu Chí Hoành cầm lấy cái khăn lạnh tự đấp vào vết thương cho mình.

Vương Nguyên nãy giờ vẫn đứng đưa hai tay đựng đá ra sẵn chờ Vương Tuấn Khải lấy thay vào khăn. Tay cậu cũng đau rát tê dần vì nước đá tan ra rồi.

"Được rồi, không cần đá nữa." - anh hất mặt vào tay cậu, Vương Nguyên lại chạy vào trong để rửa tay.

Lưu Chí Hoành muốn về thay áo nên cậu xin đi cùng, cậu cứ xin lỗi mãi về việc lúc nãy. Trên đường về chỉ có cả hai, đây là cơ hội để cậu nói chuyện với Lưu Chí Hoành.

"Anh Lưu Chí Hoành, cám ơn anh đã giúp thôn."

"Anh cũng là người của thôn này mà." - Lưu Chí Hoành cười

"Anh rất giỏi và đẹp, ai lấy anh là người may mắn nhất." - cậu giơ ngón cái lên

"Vậy mà có người từ chối rồi đấy chứ." - Lưu Chí Hoành nửa thật nửa đùa.

Vương Nguyên càng suy đoán nhiều hơn về việc cậu làm cản trở cả hai.

"Nếu anh yêu người đó thì cứ đến với người đó đi. Mặc kệ ai nói gì, chỉ cần hai người yêu nhau là đủ rồi. Người đó còn yêu anh nhiều lắm." - cậu sẽ giúp Vương Tuấn Khải sống trong hạnh phúc

"Sao em biết?"

"Anh là một người hoàn hảo, ai không yêu anh là một tên ngốc nhất thiên hạ." - câu nói này làm Lưu Chí Hoành cười lớn

"Vậy mà anh thua một kẻ ngốc ấy chứ." - Lưu Chí Hoành cười một mình vào trong nhà.

Vương Nguyên cũng không làm phiền nữa nên cậu quay về nhà trước, dù sao đến đó cũng không làm gì.

Khoảng chút tối Vương Tuấn Khải về đến nhà, người anh có mùi bia nên anh đi tắm ngay sau khi vào nhà. Vương Tuấn Khải thở hắt ra vì may chuyện lúc nãy không ai làm lớn. Đám trưởng lão không ưa gì cậu mà còn thấy vụng về, anh không la mắng cậu ở đó thì họ làm sao bỏ qua dễ như vậy được.

"Em xin lỗi vì làm anh Lưu Chí Hoành bị thương." - cậu bóp tay cho anh. Những ai uống bia xong thường mỏi tay, đau nhức.

"Em nên nói với Lưu Chí Hoành chứ không phải tôi."

"Dạ!" - cậu cúi đầu. Hôm nay cậu nhìn rõ sự lo lắng của anh đối với Lưu Chí Hoành. cậu cũng không tha thứ cho mình nếu Lưu Chí Hoành bị làm sao.

"Tay có bị làm sao không?"

"Dạ?" - cậu bất ngờ vì câu hỏi của anh - "Dạ không." - cậu lắc lắc đầu.

Vậy thôi, chỉ một câu hỏi dù là vết thương nặng cũng không còn thấy đau nữa.

"Lúc nãy mẹ có nói Kỳ Như tỷ sẽ xem mắt."

"Dạ, em có nghe mẹ nói. Chị hai sẽ xem mắt nếu được sẽ tính đến hôn nhân sớm." - cậu đã lấy chồng rồi, chị hai cậu cũng được gả thì cha mẹ cậu sẽ hưởng phước. Không còn cực khổ lo lắng cho con mình.

"Người đó là con của chú Lý, là một gia đình tốt." - Vương Tuấn Khải đã xem giúp gia đình và giúp chị cậu gả vào một gia đình tốt trong thôn.

"Cám ơn anh, Tuấn Khải!"

Vương Tuấn Khải kéo cậu thấp xuống gần khuôn mặt mình, hơi thở anh vẫn còn mùi bia.

"Hôm nay anh uống nhiều lắm hả? Có nhức đầu không? Em lấy thuốc cho anh nha?" - cậu xoa nhẹ hai bên thái dương cho anh

Anh kéo cậu xuống gần nữa để môi chạm môi, Vương Nguyên nhắm mắt lại đáp trả nụ hôn của anh. Chỉ có những đêm thế này cậu mới dám nghĩ mình là vợ anh. Giờ đây cậu không còn sợ chuyện chăn gối cùng anh nữa, cậu biết anh luôn làm nhẹ nhàng để cậu không đau. Không biết có phải là tình cảm không nhưng nó dịu dàng khiến cậu lầm tưởng, tưởng mình được yêu thương.

"Ư.... ư......"

"Đau à?" - anh hỏi

"Dạ... không có" - cậu lắc đầu

"Đau thì nói!" - anh nhíu mày lại nhìn cậu. Hôm nay anh hơi say nên chắc có phần gấp gáp và làm hơi nhanh khiến cậu chưa thích ứng kịp.

"Dạ.... hơi đau đau.... một chút." - cậu nói nhỏ

Anh ôm cậu di chuyển nhẹ và chậm lại để cậu quen dần. Vương Nguyên ôm chặt lấy anh, chỉ có những giây phút này cậu mới dám ôm anh, hôn anh. Nếu bình thường cậu không dám đến gần hay chạm vào anh đâu.

Tình cảm của kẻ ngốc luôn làm khổ kẻ ngốc!

...

Tối qua do gấp gáp đã không dùng phương pháp phòng bị, mà chắc không may mắn đển nổi có thai đâu. Họ trở về cuộc sống bình thường như mọi ngày. Cuối tuần này lớp Vương Tuấn Khải họp nhóm để mừng Lưu Chí Hoành, bữa tiệc thật sự chào đón Lưu Chí Hoành về.

Nếu nhóm bạn của Vương Tuấn Khải thường xuyên họp nhóm và gặp nhau thì Vương Nguyên ngược lại. Cậu học suốt một quãng thời gian dài mà không có nổi một người bạn hay nói đúng hơn ít có ai chịu trò chuyện cùng cậu. Cậu cũng tầm thường như bao người khác cho nên không có gì đáng chú ý mà cậu cũng không chú ý ai ngoài Vương Tuấn Khải. Thời gian của cậu chỉ lo dõi theo hình bóng anh nên làm gì còn dư thời gian kết bạn.

Nói không có cũng không đúng, Vương Nguyên có một con thú bằng len nhỏ do mẹ cậu dùng len thừa may lại. Là con heo len đủ màu do nhiều len vụng tạo thành, có chuyện gì vui buồn cậu đều nói với nó hết. Khi cậu sang nhà chồng cũng mang nó theo nhưng không để ai thấy được. Người ta sẽ cười 'người bạn thân' của cậu.

Vương Nguyên từ nhỏ đã không có đồ chơi vì nhà cậu ai nấy đều vất vả kiếm từng bữa ăn. Thú vui duy nhất của Vương Nguyên lúc nhỏ ngoài đi theo Vương Tuấn Khải ra thì đều ở nhà phụ giúp gia đình. Cậu không có đôi tay mềm mại như Lưu Chí Hoành, lòng bàn tay cậu có chỗ bị chai cục cục trông rất xấu xí, nếu nắm tay sẽ tạo cảm giác khó chịu cho người khác. Đó là lý do vì sao Vương Nguyên chưa bao giờ dùng tay mình chạm vào ai cả, người ta sẽ thấy ghê ghê khi bị những cục chai đó chạm vào.

Những đêm chăn gối cùng anh, cậu ôm anh bằng hai cánh tay của mình. Bấu chặt hai bàn tay mình để những cục chai trong lòng bàn tay không chạm trúng da anh. Anh sẽ cảm thấy chúng ghê tởm và thô kệch. Đôi tay này vốn là làm việc chứ không xứng để được nắm lấy và bảo vệ. Cậu có thể hiểu mà.

Cuộc sống của Vương Nguyên hết sức tầm thường, còn thường hơn những đứa trẻ bình thường khác. Vương Tuấn Khải dường như trở thành mục đích sống của cậu, chỉ biết mỉm cười nhìn lưng Vương Tuấn Khải đã khiến cậu vui cả ngày rồi. Một ngày nào đó nếu cậu không thể bên cạnh anh nhưng vẫn hi vọng được nhìn thấy lưng anh mỗi ngày, vậy là đủ!

Continue Reading

You'll Also Like

35K 3.7K 50
Truyện gốc: Bánh Tử nhà ai? Tác giả: U Hoàng Tử Lam. Truyện reup chưa có sự đồng ý của tác giả. ________ Tiểu Bánh Bao hai tuổi đang xem TV, đúng lúc...
24.2K 3.6K 39
chuyện ryu minseok thích lee minhyeong có quan trọng lắm không?
61.5K 2.1K 41
- Sự lựa chọn ngày ấy của anh chính là kết cuộc của chúng ta hôm nay
147K 13.4K 44
Cuộc trò chuyện vô tri của các tuyển thủ với nhau sau mỗi trận đấu ------ Truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng Warning: OOC, delulu (?), textfic, c...