Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Ng...

By Miaisgorgeous

311K 21.8K 2.6K

Tác phẩm: Toàn thế giới đều đang đợi người động tâm. Tác giả: Tố Tây Người gõ: Mia của bạn nè Beta: Hoa Hoa c... More

Giới thiệu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131 - Hoàn chính văn
Sau khi kết hôn - Phần 1
Sau khi kết hôn - Phần 2
Sau khi kết hôn - Phần 3
Sau khi kết hôn - Phần 4
Sau khi kết hôn - Phần 5
Sau khi kết hôn - Phần 6
Sau khi kết hôn - Phần 7
Sau khi kết hôn - Phần 8
Cố Lộng Khê - Chương 1
Cố Lộng Khê - Chương 2
Cố Lộng Khê - Chương 3
Cố Lộng Khê - Chương 4
Cố Lộng Khê - Chương 5
Cố Lộng Khê - Chương 6
Cố Lộng Khê - Chương 7
Cố Lộng Khê - Chương 8
Cố Lộng Khê - Chương 9
Cố Lộng Khê - Chương 10
Cố Lộng Khê - Chương 11
Cố Lộng Khê - Chương 12
Cố Lộng Khê - Chương 13
Cố Lộng Khê - Chương 14
Cố Lộng Khê - Chương 15
Niềm vui nhỏ 1 - Cố Tinh Lan
Niềm vui nhỏ 2 - Cố Tinh Lan

Chương 109

1.5K 114 35
By Miaisgorgeous

Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương 109
__________

"Mẹ nó, mày nói tao biết đây là gì!? Mẹ mày gì đây? Đm!!?"

Lương Hạo Quần nhìn màn hình, mấy tên lính tinh nhuệ hắn thuê với giá cao đều bị một người phụ nữ mặc đồ đen bắn ngã xuống đất, bị bắn sạch!!

Màn hình đang hiển thị toàn bộ cấp dưới xuất sắc nhất của hắn đều bị cô dùng súng bắn hạ.

Kỹ năng dùng súng cùng sức chiến đấu như quái vậy, này mẹ nó, bác sĩ bình thường???

Từ hành lang tầng một, trên đó chỉ có những thi thể nằm xuống, tấm thảm Ba Tư đắt tiền màu trắng nhuộm đầy máu, biến thành màu đỏ quyến rũ, tràn ngập trong đại sảnh.

"Chuyện gì đang xảy ra?" Lương Hạo Quần tức giận túm lấy áo cấp dưới rồi rống lên, hắn nhìn vào màn hình, tức đến phát điên.

Rõ ràng, sự xuất hiện của người trên màn hình quấy rầy đến hắn.

Hắn còn định dạy dỗ nữ minh tinh quật cường, chơi đùa nàng chút, con đàn bà kia còn đê tiện cắn hắn, đồ chơi không phục tùng thì nên ăn đánh.

Vất vả lắm tát xong mấy bạt tay, hứng thú mới mẹ nó lên chút, hắn còn mua bộ trang bị đắt tiền định dùng trên người nàng, kết quả là những thứ chết tiệt kia đến căn cứ của hắn để phá hỏng.

"Này là mấy thằng lính tinh nhuệ mày đưa cho tao à?!! Tụi nó còn không đánh lại năm đứa!!?" Lương Hạo Quần tức giận chĩa súng vào cấp dưới của hắn.

Đối phương vội ôm đầu hoảng sợ: "Lương tổng, những người này thật sự trải qua huấn luyện quân sự, nhưng những người kia không phải người thường, đặc biệt là người áo đen, chúng tôi thật không biết người kia là ai, tại sao lại xuất hiện như này, không thể như vậy được."

"Đm cô, không phải cô nói người yêu con khốn đó chỉ là bác sĩ ngoại khoa bình thường thôi?! Mày đưa cho bố cái gì đây?" Lương Hào Quần túm cổ Hà Mẫn Tịnh - người vốn đại kinh thất sắc, hắn nắm đầu đối phương cho cô ta xem mấy thứ trên màn ảnh.

Hà Mẫn Tịnh điên cuồng lắc đầu: "Cái này không đúng, sao có thể! Chúng tôi điều tra rồi, cô ấy chỉ là người bình thường thôi, chuyện này..."

Một tiếng vang lớn, cửa tầng hầm mở ra, nói đúng hơn là bị nổ tung.

Vì tên đó nói sai mật khẩu, nếu không đúng cửa sẽ tự động tăng cường phòng thủ. Thế nên, Cố Lộng Kêu bảo Trạch Cần làm nổ luôn cho đỡ chuyện.

Ngôi nhà là tác phẩm tự quyết của kiến trúc sư Henry Meade. Cũng không biết sau khi thiết kế ông đã đi đâu, không biết đã chết hay còn sống. Nhìn bộ sưu tập khổng lồ cùng những gian phòng trong biệt thự, Cố Lộng Khê khẳng định Henry Meade chắc chắn đã bị Lương Hạo Quần giết.

Trong đại sảnh, Lương Hạo Quần và cấp dưới đứng nhìn màn hình theo dõi, quan sát những người từ cửa chính đi vào.

Phía sau hắn còn có mấy chục tên, toàn bộ đang giơ súng, chuẩn bị nghe lệnh.

"WHO ARE YOU???" Lương Hạo Quần đúng là thằng nghiện, cắn thuốc lâu năm, giờ hắn như phát điên, hắn rất rất khó chịu vì hai người phụ nữ có khuôn mặt lạnh lùng giống nhau. Này đm ai đây? Dám giết nhiều lính của hắn như vậy? "Đm, cuối cùng mày muốn làm gì?"

"Cuối cùng tôi muốn làm gì....?" Người phụ nữ mặc đồ đen giật giật khóe môi, lặng lẽ nhặt lưỡi dao rơi trên mặt đất, "Chắc là mở kinh doanh tang lễ quy mô lớn."

Theo âm thanh lạnh lùng, tên lính bên cạnh Lương hạo Quần bị con dao đâm thẳng vào bụng, tên đó cũng không biết đối phương ra tay như nào, hắn cúi đầu nhìn lưỡi dao đang cắm trong bụng mình, đau khổ ngã xuống đất."

"Ờm...à..."

Lương Hạo Quần nhìn lão Vệ bên cạnh đột nhiên bị con dao không biết từ ở đâu đâm vào, hắn mở to mắt nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình, cô mặc chiếc áo khoác đen dính đầy máu, mắt cô lạnh băng nhìn hắn, trên mặt vẫn còn dính máu tươi, ngay lúc hắn muốn ra lệnh chuẩn bị bắn.

Người phụ nữ mặc áo đen nửa cúi người, đồng thời giơ hai cây súng lục giảm thanh bên cạnh eo, sau đó bốn bóng người ẩn nấp sau cây cột đều bị ăn đạn, kỹ thuật bắn của cô lại không nhắm ngay chỗ trí mạng, chuẩn xác hơn là đều bắn trúng cổ tay của mấy tên lính, động mạch chủ đứt ra, phun máu ngay lập tức.

Nó sẽ không một phát bắn chết mà là chết vì mất máu nghiêm trọng, co giật mà chết.

"Ahhh——!!!"

Những tiếng kêu thê lương cứ nối tiếp nhau, máu tràn ra trong đại sảnh.

"Đm, cuối cùng mày là sao...."

Lương Hạo Quần gầm lên, giật khẩu súng trong tay thuộc hạ, điên cuồng bắn vào Cố Thanh Hà, tất nhiên nghiên ma tuý lâu năm làm sau nhắm chuẩn được, dù có cách 10m cũng bắn không trúng.

Những tên lính phía sau lần lượt ngã xuống, tất cả đều bị Cố Lộng Khê dùng súng bắn tỉa điên cuồng bắn, tất nhiên Cố Lộng Khê chỉ bắn qua xương bánh chè của bọn hắn, không tước đi mạng sống chết tiệt của những thằng này.

"Không thể chết hết, phải để lại lời khai." Cô nhắc nhở Cố Thanh Hà.

Nhưng Cố Thanh Hà không nghe, cô trực tiếp giết sạch.

Tiếng súng cuối cùng vang lên, chỉ còn Hà Mẫn Tịnh cùng Lương Hạo Quần lấm tấm mồ hôi người cuối cùng còn lại ở sảnh trong.

"Ngôn Trăn, ở đâu?"

Cố Thanh Hà đứng dậy từ đống xác chết, chậm rãi về phía Lương Hạo Quần, sự lạnh lẽo, băng giá khiến người ta hít thở không thông, cảm giác áp lực, ngột ngạt buộc tên đó phải buông súng, kiệt sức quỳ trên đất.

"Rẽ trái, phòng...cuối cùng, trong đó có bốn người..." Lương Hạo Quần nhìn người phụ nữ mặt dính đầy máu, run rẩy trả lời.

Cố Thanh Hà rống lên, nắm lấy cổ áo Lương Hạo Quần lôi hắn dậy, cô cầm súng nhét vào họng tên đó, mắt cô là sự điên dại, chỉ muốn giết hắn ngay lập tức.

"Chị! Trước phải bình tĩnh, tìm Ngôn Trăn trước rồi lại động thủ!!!" Cố Lộng Khê vội ngăn đối phương lại, cô vẫn muốn cho Lương Hạo Quần hơi thở cuối, vẫn chưa giết được, phải tìm Ngôn Trăn trước.

Cố Thanh Hà nén lửa giận, gắt gao nhìn Lương Hạo Quần, cuối cùng buông tên đàn ông đang sợ tái cả mặt ra.

Trái tim cô vốn vỡ tan rồi, cô không biết bốn tên đó đã làm gì Ngôn Trăn, cô muốn đến đó ngay lập tức nhưng cô cũng biết cô không thể đến chỗ Ngôn Trăn được. Hiện tại trạng thái của cô không cho phép, thế nên cô bảo Cố Lộng Khê đi, đi theo phòng tên đó nói.

Cố Lộng Khê gật đầu, cô biết sự yếu ớt trong lòng chị gái, chị sợ nhìn thấy tình huống của Ngôn Trăn rồi sẽ cắt đứt dây thần kinh cuối cùng của chị.

Thời gian từng phút trôi qua.

Điện thoại Cố Thanh Hà vang lên.

"Chúng em ra ngoài rồi, tầng hầm có bốn cửa bí mật, em dẫn chị dâu đi trước, chị dâu, chị ấy..."

Cố Thanh Hà nắm chặt điện thoại, đầu óc cô đã trở thành trạng thái chân không, dường như chỉ cần Cố Lộng Khê nói một câu "xảy ra chuyện", cô sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng mà chính cô cũng không tưởng tượng nổi.

Sẽ không bao giờ trở lại bình thường.

"Chị ấy vẫn ổn." Cố Lộng Khê nói.

Cố Thanh Hà không hiểu ý cô là gì, "Bốn người kia..." Cố Thanh Hà không dám tưởng tượng thảm cảnh trong phòng, cô cũng biết Cố Lộng Khê sẽ không để cô nhìn thấy Ngôn Trăn lúc này.

"Chị ấy trông, chẳng qua, chị dâu...Bị thương, mức độ nghiêm trọng tuỳ vào chị quyết định. Em sẽ chuyển phần quan trọng của dữ liệu video trong phòng này cho chị, mấy cái sao lưu khác em sẽ cho người huỷ bỏ toàn bộ."

Cố Lộng Khê quấn chặt áo khoác quanh người Ngôn Trăn, tiêm cho nàng mũi thuốc an thần vào cổ. Cô nhẹ nhàng bế người kia lên, đi qua bốn tên đang kêu la do bị móc mắt.

Cố Thanh Hà cầm điện thoại dừng lại vài giây, dù cho cô cố gắng bình tĩnh nhưng ngón tay vẫn run rẩy không thôi. Cô biết em gái không có khả năng lừa cô, nhưng cô cũng hiểu tình huống của Ngôn Trăn không chỉ như thế: "Lúc em đi vào...cậu ấy ở trạng thái gì?"

Cố Lộng Khê hít sâu một hơi, cô biết mình giấu không nổi, cuối cùng chỉ có thể nói ra sự thật.

"Trên người...chỉ có một chiếc chăn. Tình trạng không tốt lắm, mặt chị ấy..." Cố Lộng Khê nhìn khuôn mặt bị tát đến chảy đầy máu của Ngôn Trăn, cô cũng không nói ra nổi, "Toàn lạnh như băng, tinh thần yếu ớt, bị ép quay phim, chụp ảnh khoả thân...đều có cả."

"Móc mắt, tên nào nhìn thấy cũng phải bị móc mắt." Giọng cô lạnh đến thấu xương, gắt gao nhìn Lương Hạo Quần và Hà Mẫn Tịnh đang quỳ trước mặt, nhả từng câu từng chữ.

"Em móc hết bốn tên trong này rồi, những người khác nhìn thấy có lẽ chết hết, ngoài trừ Lương Hạo Quần và Hà Mẫn Tịnh, đến lúc đó sẽ có đội dọn dẹp để thu dọn thi thể."

"Em đưa cậu ấy về trước, chăm sóc thật tốt."

Cố Thanh Hà gắng sức kiềm chế giọng nói run rẩy để dặn dò trước khi cúp điện thoại. Lúc này cô đang ngồi trong phòng dạy dỗ yêu thích của Lương Hạo Quần, khắp nơi đều treo mấy cái gọi là đạo cụ gì đó, nói là đồ công cụ tra tấn cũng không quá. Cô ngồi trên sofa, xem video Cố Lộng Khê gửi trên điện thoại.

Cô cẩn thận theo dõi từng khung hình từ lúc Ngôn Trăn bị mang xuống tầng hầm, cô không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, chẳng sợ nhìn đến sẽ đau đớn, sẽ lạnh thấu tâm can.

Ngôn Trăn bị dội nước đá, bị buộc cởi quần áo để chụp ảnh khoả thân, bị giật tóc, bị tát từng cái vào mặt...!!

Cố Thanh Hà đứng lên ngay, cô cũng không biết làm sao có thể xem hết đoạn video này.

Người mà cô đặt ở đầu trái tim lại bị đối xử như này...

Lửa giận tràn ngập dây thần kinh tỉnh táo cuối cùng của cô, nó đã bị cắt đứt, cô nhặt chiếc cờ lê trên bàn sắt lên.

"Tránh ra."

Trạch Cần nghe xong bước hai bước nhường đường.

Chỉ trong nháy mắt.

Lương Hạo Quần bị cờ lê tát thẳng vào mặt trái, lực tát mạnh đến mức cắt vào má hắn, xé rách một phần khuôn mặt trộn với thịt tương, trong chốc lát máu tươi cũng từ mặt tràn ra.

"Ah--!!!"

Cơn đau dữ dội khiến Lương Hạo Quần phải ôm mặt khóc thét, hắn còn cố gắng sờ vào phần thịt sắp bong ra, cố gắng dán lại.

Cố Thanh Hà ném chiếc cờ lê đẫm máu xuống đất, ngón tay cô cắm sâu vào máu thịt trên mặt Lương Hạo Quần.

"Lương tiên sinh, mày tát cậu ấy nhiều cái như vậy, tao tát lại mày một cái cũng không quá đáng đâu."

"Wuwu-ah-" Lương Hạo Quần thống khổ mà nức nở, hắn không dám phản kháng, chỉ sợ hãi nhìn người phụ nữ đầy máu.

Đôi mắt âm lãnh của Cố Thạnh Hà nhìn thẳng vào mặt Lương Hạo Quần, nghĩ đến cảnh Ngôn Trăn bị hắn tát, cô hận không thể xé nát con súc sinh này ra.

Thế nên, cô ôm khối da mặt đáng thương kia, xé ra, xé từng cái xuống, nhét vào mồm để tên đàn ông đó tự ăn da thịt của chính mình.

Trạch Cần nhìn cảnh tượng đẫm máu kia mà không chớp mắt, dù sao anh cũng quá rõ người Cố gia tức giận sẽ như nào.

Cô không muốn nghe tiếng hét của tên biến thái này.

"Nếu mày còn hét, tao sẽ rút móng mày." Cố Thanh Hà nhìn nhiều dụng cụ tra tấn trên bàn sắt, dao cạo, dao mổ, nến, roi da, bi sắt, cờ lê, nhíp...

Nếu cô không đến kịp, có phải Lương Hào Quần sẽ dùng mấy cái này trên người Ngôn Trăn không?

Chắc chắn.

"Tới, chúng ta chơi một trò. Tao không giết mày, nhưng tất cả dụng cụ trên bàn này sẽ dùng với mày, nếu mày chịu được, tao sẽ thả mày."

"Sao có thể? Cô muốn tôi chết! Cô muốn gì!? Cô biết cha tôi là Lương Nghị đi? Ông ấy sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi nói cho cô biết, tốt nhất bây giờ cô mau thả tôi ra!!! Đm!! Đm!!!!

Má trên trái Lương Hạo Quần vẫn đang đổ máu, hắn đau đớn kêu chửi thề, mùi máu tanh trong cổ họng khiến hắn nằm trên mặt đất móc họng nôn khan, con đàn bà này dám ép hắn ăn thịt bản thân.

Hắn đập ngực điên cuồng, cuối cùng nhổ ra được ít da thịt dư thừa.

Còn Hà Mẫn Tịnh, người đang ngồi đó sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, mặt mày trắng chệch, hoảng sợ bụm mặt.

"Lương Nghị, ở cửa mới nghe nói mày muốn tặng cậu ấy cho cha mày, nếu đã như vậy tao sẽ cho cha mày chết cùng mày." Cố Thanh Hà nói xong, cầm con dao mổ quen thuộc đâm vào khớp gối của đối phương, con dao không sắc nên cô lại đâm thêm lần nữa vào khe thịt.

Âm thanh xé rách thịt của dao cùn hoà với tiếng rên đau khổ, vang vọng khắp tầng hầm.

"Mới cái đầu thôi, vẫn còn."

"Ahhh!! Mày là con quỷ chết tiệt!!! Thượng đế sẽ không cho mày chết tử tế, đồ đàn bà độc ác!!!. Tao quyền rủa mày, mày phải xuống địa ngục!! Năm nào tao cũng làm từ thiện vài trăm vạn, thánh thần sẽ phù hộ tao, sẽ không cho mày làm chuyện này...!!"

Lúc này Lương Hạo Quần đã bị đau bức muốn chết, chân trái còn bị phế!! Chi dưới rớm máu, thậm chí lòi xương, hắn nào dám nhìn về hình hài khốn khổ của mình.

Miệng hắn là lời chửi thề, là thô tục, là lăng mạ, thậm chí còn thần ngôn loạn lý, như hình thành hai thái cực, khác xa sự ngăn nắp, cao thượng trên tivi.

Ai ngờ được đằng sau nhà từ thiện vĩ đại là tên biến thái, là kẻ sát nhân giết người hàng loạt, giết hại vô số cô gái vô tội. Một nhà đạo nghĩa dối trá, đạo đức giả, cho rằng bỏ mấy đồng tiền là có thể tẩy sạch tội ác dơ bẩn.

Cố Thanh Hà nghe hắn nhục mạ lại cười ra tiếng, cô vô thần, không tin tưởng nhất những điều này. Nếu họ nghe thấy được tiếng khẩn cầu trong lòng của cô sao họ vẫn phải để Ngôn Trăn của cô chịu đau đớn như thế này đây? Để cô chờ đợi nhiều năm như vậy mà được sao?

"Tao nói này, Đức Jehovah không cứu được ai đâu, trước nay đều không nghe lời cầu nguyện nào cả, nỗi đau của tao là sự thống khổ, nó dai dẳng qua hằng năm trời." Cố Thanh Hà vừa nói vừa nghĩ đến cảnh tượng mình đần độn sống qua ngày trong mười một năm.

Cô cứu người mỗi ngày, mỗi ngày đều nghe Ngôn Trăn sống cho tử tế, cô chỉ mong được Chúa rũ chút lòng thương hại, nhưng kết quả chẳng có thứ gì!

Nothing!!

Mong muốn nhỏ bé duy nhất của cô là Ngôn Trăn sống bình an, nhưng cuối cùng người yêu cô lại bị đám ô hợp này cho lâm vào đường chết.

Ở trước mặt cô, đem người cô cẩn thận che chở suốt một đời xé nát.

Chết, bọn hắn đều phải chết!

Cố Thanh Hà xách đầu tên đàn ông nói tiếp, khuôn mặt cô tràn ngập sự bi thương.

"Tao nghĩ vết thương mình đã bắt đầu lành rồi, nhưng bọn chuột chết chúng mày phải một hai xé ra miệng vết thương của tao ra! Nói tao nghe đi? Tại sao?!"

Cô tức giận gầm gừ, bàn tay vốn nắm chặt đầu Lương Hạo Quần lại mạnh mẽ đập đầu hắn xuống sàn nhà lành lẽo, xương mũi tên đó nhanh chóng gãy vụn, máu từ hốc mũi chậm rãi trôi xuống, nước toạc xương.

Tên đó quỳ trên mặt đầy, đau đớn che lại chiếc mũi biến dạng nghiêm trọng, máu tươi giàn giụa.

"Ngôn Trăn chịu tổn thương bao nhiêu tao sẽ cho mày chịu hơn gấp trăm lần." Cố Thanh Hà tạm thời gạt bỏ sự dây dưa yếu ớt bị vướng vào quá khứ, cô lại lạnh thấu xương, thông báo cho đối phương về cái chết tàn khốc sắp xảy ra.

Hiển nhiên, người canh cửa nghiện thuốc lá cứng rắn còn lại là Tiểu Lôi, anh cũng không muốn nhìn đại tiểu thư tra tấn, giết người ta dã man, nhiệm vụ của anh là bảo vệ cô trở về nhà an toàn. Hắn nghe những âm thanh khàn khàn kêu thảm thiết mà bất lực lắc đầu. Mấy con kiến này thật sự gieo gió gặt bão, không nên đắc tội đến đại nhân vật.

"Tiểu Lôi, thuốc."

Sau khi nghe xong, người đàn ông vội kính cẩn đưa điếu thuốc vừa hút cho Trạch Cần đang bước ra.

Nhận được mệnh lệnh của Cố Thanh Hà, Trạch Cần nắm tàn thuốc, ép lên mặt Lương Hạo Quần.

Lương Hạo Quần bị một người đàn ông có vết sẹo trên mặt áp chế, tức giận hét lên: "Mày làm gì! Mày biết tao là ai không! Sao dám làm vậy! Sao??!!"

Trạch Cần không hề bị lời đối phương làm phiền, anh dùng tay kéo mí mắt hắn lên tối đa, chọc tàn thuốc nóng hổi vào bề mặt nhãn cầu đỏ ngầu tội nghiệp.

Tiếp theo đó là một tiếng hét kinh hoàng vang vọng trong phòng.

Lương Hạo Quần nằm trên mặt đất như một con rối bị hư, nói chính xác là hai mắt đỏ bừng, sưng tấy và phồng rộp, mí mắt dán chặt vào nhau, căn bản không thể mở ra được, mù lòa là điều khó tránh khỏi.

Hắn đau đớn che khuôn mặt biến dạng của mình kêu gào, cuối cùng không dám chửi bới nữa, chỉ có thể hết lần này đến lần khác cầu xin Cố Thanh Hà tha thứ.

Nhưng tầm mắt hắn đã sớm mơ hồ, không thể bò về phía tử đạo đáng sợ.

Cố Thanh Hà cầm điện thoại đưa đến bên tai khuôn mặt đầy máu của Lương Hạo Quần, ấn ghi âm.

"Đau không?"

"Đau..." Người đàn ông nằm trên mặt đất nức nở, nước mắt như máu chảy ra từ hốc mắt bị bỏng, đau đến mức muốn sờ vào nhưng lại không dám.

"Ngẫm lại mấy người bị mày tra tấn đến chết xem, còn có người yêu tao, cái này không bằng một phần mười đau khổ của họ."

"Cầu cô, tôi cầu cô, đừng giết tôi, cô muốn tôi làm gì cũng được.." Hắn bi thương cầu xin, thậm chí còn không biết rằng mặt mình có miếng thịt rớt.

"Nói cho ba mày mấy câu, tao giúp mày mang qua."

"Cầu xin cô."

Sau bốn tiếng súng vang lên, Lương Hạo Quần hoàn toàn chết lặng, cái chết của hắn bi thảm đến mức ai nhìn thấy cũng cuộn thắt dạ dày, thậm chí muốn ói.

Cố Thanh Hà ấn nút đỏ ghi âm, ném điện thoại cho Trạch Cần, đồng thời bảo người chụp ảnh thi thể Lương Hạo Quần, sau đó đích thân gửi cho ba hắn.

Cô quay đầu, đỏ mắt nhìn Hà Mẫn Tịnh đang run rẩy trong góc.

"Đừng vội, lát nữa tới lượt mày."

Continue Reading

You'll Also Like

311K 21.8K 157
Tác phẩm: Toàn thế giới đều đang đợi người động tâm. Tác giả: Tố Tây Người gõ: Mia của bạn nè Beta: Hoa Hoa của bạn đây Ý là truyện này gõ nhanh quá...
220K 5.2K 55
❝ i loved you so hard for a time, i've tried to ration it out all my life. ❞ kate martin x fem! oc
611K 29.2K 105
[BHTT] Tổng Tài lại kêu ta đi nhà nàng! Tác giả: Ta là Phong Tử Thể loại: BHTT, GL, Hiện Đại, Oan Gia, Ngọt, 1x1, HE ----------- Đây là một bộ, Ngự T...