(ĐM-EDIT-Phần 2) BÁO ĐỘNG PHÍ...

By ThitThanTien

583K 84.3K 7.8K

***PHẦN 2*** • Nguồn: Wikidich, cảm ơn bạn Mochi đã nhúng link. • Tác giả: Nhất Đăng Huỳnh Hoả • Tình trạng:... More

Chương 201: Sửa soạn
Chương 202: Thổ lộ
Chương 203: Xem diễn
Chương 204: Chung cư chết chóc
Chương 205: Ngày đầu tiên
Chương 206: Đều đã chết!?
Chương 207: Quỷ chết đi
Chương 208: Màn nước
Chương 209: Tưởng niệm
Chương 210: Thần lương thiện
Chương 211: Giết chóc
Chương 212: Chín
Chương 213: Lệ quỷ trở về
Chương 214: Chân tướng
Chương 215: Người tốt
Chương 216: Hợp đồng
Chương 217: Lựa chọn
Chương 218: Nghi ngờ
Chương 219: Kêu tên của tôi
Chương 220: Phản bội
Chương 221: Chạy mau
Chương 222: Buff
Chương 223: Điểm số thay đổi
Chương 224: Theo dõi
Chương 225: Khoác áo choàng
Chương 226: Kích thích
Chương 227: Tổ chức Địa Ngục
Chương 228: Anh hùng vô danh
Chương 229: Sứ giả địa ngục
Chương 230: Báo thù
Chương 231: Tiểu Nhu
Chương 232: Thư tình
Chương 233: Tôi nhớ em
Chương 234: Tàu biển chở khách theo định kỳ
Chương 235: Tân nhân
Chương 236: Ba lô
Chương 237: Mồi câu
Chương 238: Tảo biển
Chương 239: Tìm chết
Chương 240: Thời gian
Chương 241: Cần câu sắc bén
Chương 242: Cắt thịt
Chương 243: Tách ra
Chương 244: Kết giới
Chương 245: Thời gian
Chương 246: Tấn công
Chương 247: Ăn thịt
Chương 248: Ôm
Chương 249: Đèn tắt.
Chương 250: Tử vong liên tiếp
Chương 251: Sống lâu trăm tuổi
Chương 252: Group chat khủng bố
Chương 253: Lầu 4
Chương 254: 4 tuổi
Chương 255: Sinh nhật vui vẻ
Chương 256: Lùi lại
Chương 257: Địa Ngục Truyền Thuyết
Chương 258: Thần Sáng Thế
Chương 259: Chờ đợi
Chương 260: Lâu Đài Cổ
Chương 261: Thần nghẹn khuất
Chương 262: Quỷ Ảnh
Chương 263: Quỷ không đầu
Chương 264: Tàn sát lẫn nhau
Chương 265: Da Da Hạ
Chương 266: Người cười cuối cùng
Chương 267: Hy sinh
Chương 268: Ngắn nhỏ quân
Chương 269: Làm ơn
Chương 270: Tin nhắn
Chương 271: Trong ngăn tủ
Chương 272: Đổi thân phận
Chương 273: Biến cố
Chương 274: Nguy hiểm
Chương 275: Thẹn quá hóa giận
Chương 276: Sơ tâm
Chương 277: Bảo vệ
Chương 278: Trực giác
Chương 279: Lừa gạt
Chương 280: Lùi lại
Chương 281: Cảnh báo
Chương 282: Khôi phục
Chương 283: Bug tâm cơ
Chương 284: Bàn tay vàng
Chương 285: Nội chiến
Chương 286: Gian lận
Chương 287: 5 điểm
Chương 288: Chụp ảnh
Chương 289: Cao Tiểu Mỹ
Chương 290: Ngoài cửa
Chương 291: Cũng là người chơi!
Chương 292: Nói thật
Chương 293: Thần thương hại
Chương 294: Trò chơi đổi mới
Chương 295: Tổ chức người chơi
Chương 296: Nghĩ kỹ rồi sao
Chương 297: Thuê nhà
Chương 298: Trộm tài khoản
Chương 299: Tổ chức Địa Ngục
Chương 300: Năng lực điều tra
Chương 301: Không khí trò chơi thay đổi
Chương 302: Từ bỏ Bùi Anh
Chương 303: Tiến vào trò chơi
Chương 304: Mất mặt
Chương 305: Đừng gõ cửa
Chương 306: Văn phòng
Chương 307: Tám ngày
Chương 308: Tìm kiếm
Chương 309: Chia phòng
Chương 310: Thi thể
Chương 311: Có đó không?
Chương 312: Kẹt cửa
Chương 313
Chương 314: Ngày hôm sau
Chương 315: Phá cửa.
Chương 316: Đêm ngày giao thoa
Chương 317: Ngày thứ ba
Chương 318: Ngủ
Chương 319: Đốt cháy
Chương 320: Tử vong
Chương 321: Tuyệt vọng
Chương 322: Hai lần trùng hợp
Chương 323: Phối hợp
Chương 324: Luân hồi
Chương 325: Thời gian
Chương 326: Đồng tình
Chương 327: Đánh cược một phen
Chương 328: Vô đề
Chương 329 + 330
Chương 331: Dự báo
Chương 332: Xem xét
Chương 333: Đầu
Chương 334 + 335
Chương 336: 44
Chương 337: Nhiệm vụ
Chương 338: Thời gian chảy ngược
Chương 339: Con số
Chương 340: Mười ba lần
Chương 341: Bug
Chương 342: Số 22
Chương 343 + 344
Chương 345 + 346
Chương 347 + 348
Chương 349: Điều đi
Chương 350 + 351
Chương 352 + 353
Chương 354 + 355
Chương 356 + 357
Chương 358: Quy tắc
Chương 359 + 360
Chương 361 + 362
Chương 363 + 364
Chương 365 + 366
Chương 367: Run rẩy
Chương 368: Lên đi
Chương 369: Giải quyết nhanh lên
Chương 370: Kết thúc
Chương 371: Đợt tiếp theo
Chương 372: Quỷ điện thoại
Chương 373: Cuối cùng
Chương 374: Không có hiệu quả
Chương 375: Xuống tay
Chương 376: Giết bạn gái
Chương 377: Ảo giác
Chương 378: Bên em
Chương 379: Chết máy
Chương 380: 45 phút
Chương 381: Không nghe lời
Chương 382: Dùng một lần
Chương 383: Hoàn thành nhiệm vụ
Chương 384: Kết thúc phó bản
Chương 385: Canh
Chương 386: Cấp trên mất tích
Chương 387: Đổi đầu
Chương 388: Quý trọng thời gian
Chương 389: Năm phút cuối cùng
Chương 390: Đoán xem
Chương 391: [Lệ quỷ]
Chương 392: Số 2 bị loại
Chương 393: Thế hoà
Chương 394: điện thoại
Chương 395: Người về từ cõi chết
Chương 396: Bạn cùng phòng
Chương 398: Đôi nam nữ bí ẩn
Chương 399: Sát nhân liên hoàn
Chương 400: Người tiếp theo
chương 401: Thật hay giả?
Chương 402: Thi đấu xếp hạng kết thúc
Chương 403: Gặp mặt
Chương 404: Người Quản Lý
Chương 405: (PN1) Thức tỉnh
Chương 406: (PN2) Quên đi
Chương 407: (PN3) Kết thúc

Chương 397: Virus cảm nhiễm

882 90 5
By ThitThanTien

Hạ Nhạc Thiên nhắc nhở đám người Trương Kiều Minh, "Tưởng Phương biến mất rồi."

Mọi người nhìn về phía giường Tưởng Phương, thật sự không thấy, trên mặt lập tức hiện ra vẻ lo lắng.

"Tại sao lại như vậy?"

"Tưởng, Tưởng Phương đâu rồi? Lão tam, có phải cậu đã thấy gì không?"

Trương Kiều Minh nhìn Hạ Nhạc Thiên, Đường Quốc Phi bọc chăn quanh người, lặng lẽ lắc đầu với Hạ Nhạc Thiên.

Nhưng thật ra thì dù Đường Quốc Phi không lắc đầu, Hạ Nhạc Thiên cũng không xác định thứ phía sau kẹt cửa là gì, chỉ có thể nói: "Chúng ta mau gọi người tìm đi, lão đại phụ trách tìm phụ đạo viên."

Mấy người nhìn nhau một cái, sau đó mới đồng ý với Hạ Nhạc Thiên.

Kế tiếp, toàn bộ người trong phòng chia nhau kêu những bạn học khác hỗ trợ tìm người, người đông thế mạnh, có lẽ lúc này Tưởng Phương vẫn còn sống.

Các bạn học khác bị gọi dậy nửa đêm đều bực bội, nghe thấy có người mất tích lúc nửa đêm thì khó chịu nói: "Chỉ là mất tích thôi mà, có cần phải đi tìm không?"

Hạ Nhạc Thiên nói: "Thời gian là mạng sống, nếu cậu ấy nguy hiểm đến tính mạng thì sao?"

Bạn học khác nhìn Hạ Nhạc Thiên một cách kỳ quái, "Chết thì chết thôi, gấp như vậy làm gì?"

"Chỉ là một người chết thôi mà, cứ làm quá."

"Đúng vậy đúng vậy."

Bọn họ anh một câu tôi một câu, giọng điệu và vẻ mặt không chút lo lắng cho bạn học mất tích.

Hạ Nhạc Thiên như lọt vào hầm băng, không thể tin được.

Sao bọn họ lại như vậy?

Đường Quốc Phi vội vàng kéo Hạ Nhạc Thiên ra ngoài, thấp giọng nói: "Vô dụng thôi, tớ đã sớm nói với cậu, con quỷ kia đã ảnh hưởng đến suy nghĩ và hành động của mọi người rồi."

Quỷ?

Hạ Nhạc Thiên hỏi lại: "Vậy còn cậu, cũng bị ảnh hưởng sao?"

Đường Quốc Phi sửng sốt, đáp: "Trong ký túc xá chỉ còn tớ là tỉnh táo, chẳng lẽ cậu quên lúc nãy tớ còn ngăn cản cậu lại sao."

Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên nhớ rõ.

Đường Quốc Phi tiếp tục khuyên can: "Tóm lại, trừ tớ ra, cậu đừng tin ai cả, tất cả người trong trường học đều không bình thường!!"

"Tớ biết rồi." Hạ Nhạc Thiên ngoài miệng đồng ý, trong lòng cũng bắt đầu đè phòng Đường Quốc Phi.

Trong trường học, không ai có thể tin.

Bao gồm người anh em chí cốt của cậu.

Hạ Nhạc Thiên vẫn ôm một tia mong đợi, chỉ cần tìm được ngọn nguồn của chuyện này, mọi người nhất định có thể trở lại bình thường.

Bao gồm Đường Quốc Phi.

Không đến giây phút cuối cùng, Hạ Nhạc Thiên không muốn từ bỏ, cậu lại đi gõ toàn bộ phòng ký túc xá, muốn đánh thức những bạn học chưa bị ảnh hưởng.

Nhưng mà tất cả bạn học cảm thấy rất khó hiểu với chuyện này, cảm thấy Hạ Nhạc Thiên phản ứng quá mức.

Cùng lắm là chết người mà thôi, cũng có gì ghê gớm đâu.

Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn thất vọng, toàn bộ người trong ký túc xá đều không bình thường.

Khoan đã...

Nếu ngay cat học sinh cũng bị ảnh hưởng, vậy các giáo viên chỉ sợ cũng......

Đúng lúc này Trương Kiều Minh chạy đến, cậu ta nói: "Quản lý viên không đồng ý."

Hạ Nhạc Thiên không biết Trương Kiều Minh nói thật hay giả, nhưng cậu không còn hy vọng gì với trường học này nữa, cậu muốn báo cảnh sát.

Cả khuôn viên trường rất lớn, muốn tìm một người thật sự rất khó.

Đặc biệt khi tất cả mọi người đều không muốn giúp đỡ, Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể nhờ cảnh sát.

Mặc kệ chuyện có quỷ trong trường mà Đường Quốc Phi nói là thật hay giả.

Nhưng ít ra lúc này cậu có thể xác định tất cả người trong trường đều trở nên không bình thường, Hạ Nhạc Thiên tin rằng người bên ngoài sẽ không giống vậy.

Hạ Nhạc Thiên hỏi Đường Quốc Phi có đem điện thoại không.

Đường Quốc Phi nói không mang, Hạ Nhạc Thiên bèn cùng Đường Quốc Phi và Trương Kiều Minh quay về ký túc xá, vừa đi qua WC công cộng, Hạ Nhạc Thiên lại ngửi được mùi máu tươi.

Cậu lập tức biến sắc, chạy như bay vào WC.

Ánh đèn trong nhà vệ sinh trắng loá mắt, mà mùi máu tươi cũng trở nên cực kỳ gay mũi.

Hạ Nhạc Thiên đẩy từng cửa WC, ở phòng cuối cùng thấy được Tưởng Phương.

Nói đúng hơn là, thi thể của Tưởng Phương.

Cả người Tưởng Phương đều bị nhét vào bồn cầu, cái đầu nằm trên bệ đỡ,đôi mắt trừng to sắp rách mí mắt, vẻ mặt dữ tợn hệt như lệ quỷ.

Hạ Nhạc Thiên sợ tới mức lui về phía sau, đầu óc trống rỗng.

Tưởng Phương đã chết!

Một sinh mệnh sống sờ sờ cứ như vậy bị tàn nhẫn nhét vào bồn cầu.

Đường Quốc Phi và Trương Kiều Minh cũng chạy tới, nhìn thấy thảm trạng của Tưởng Phương thì sợ tới ngồi phịch xuống đất, run rẩy không nói thành lời.

Hạ Nhạc Thiên vội vàng đóng cửa lại, đỡ Đường Quốc Phi và Trương Kiều Minh dậy, ba người bước thấp bước cao rời khỏi phòng vệ sinh.

"Tưởng Phương đã chết!" Trương Kiều Minh kêu thất thanh.

Đường Quốc Phi không ngừng run rẩy.

Hạ Nhạc Thiên cố gắng bình tĩnh lại, không để cảm xúc bi thương ảnh hưởng lý trí, cậu nói: "Chúng ta phải báo cảnh sát."

"Hai cậu đứng canh ở đây, đừng để người khác phá hư hiện trường, tớ đi tìm điện thoại."

Nhưng mà Đường Quốc Phi và Trương Kiều Minh lại kéo tay Hạ Nhạc Thiên.

"Không, không, lão tam, tớ và cậu đi chung đi, tớ không muốn ở lại đây." Đường Quốc Phi vội vàng trả lời, Trương Kiều Minh cũng gật đầu không ngừng

Hai người sợ nếu ở lại sẽ có kết quả như Tưởng Phương.

Hạ Nhạc Thiên cũng lo lắng cái thứ không rõ kia sẽ tấn công Đường Quốc Phi cùng Trương Kiều Minh, dù cậu vẫn không biết Đường Quốc Phi có phải là người sống hay không.

Cậu đều không muốn bạn cùng phòng của mình gặp nguy hiểm, "Vậy chúng ta cùng đi."

Ba người quay về ký túc xá, đụng phải Trần Bách Nhạc đang ngồi xổm ở cửa nôn nóng chờ đợi.

Trần Bách Nhạc nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên, vội vàng chạy tới nói: "Ba người các cậu đi đâu vậy?"

Trương Kiều Minh nói chuyện Tưởng Phương chết trong WC, nhưng Hạ Nhạc Thiên lại phát hiện trong mắt Trần Bách Nhạc chỉ có sợ hãi, không hề giật mình chút nào.

Giống như Trần Bách Nhạc đã biết trước Tưởng Phương đã chết.

Hạ Nhạc Thiên giấu nghi ngờ trong lòng, dẫn mọi người vào trong phòng tìm điện thoại, nhưng tìm kiếm một vòng vẫn không thấy điện thoại đâu.

Có người nhân cơ hội trong phòng không có ai lẻn vào trộm điện thoại sao?

Sau đó cậu bỗng nhiên sờ túi áo, điện thoại lạnh băng thình lình nằm yên trong đó.

Hạ Nhạc Thiên nổi hết da gà, không thể tin được móc điện thoại ra, màn hình sáng lên, pin điện thoại vẫn ổn định ở 79%.

Hạ Nhạc Thiên kiểm tra mặt ngoài điện thoại, hoàn toàn không có một vết nứt nào.

Nhưng rõ ràng hơn hai mươi phút trước cậu đã ném điện thoại ra ngoài, giờ nó lại nằm yên trong túi.

Tại sao lại như vậy?

Chuyện này thật kinh dị.

Đường Quốc Phi đi tới, gương mặt trắng bệch sợ hãi co rúm, hỏi: "Sao vậy?"

Hạ Nhạc Thiên giật mình lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không có gì, chỉ là không nghĩ ra rốt cuộc là ai đã giết lão nhị."

Đường Quốc Phi cẩn thận liếc mắt nhìn Trương Kiều Minh cách đó không xa, đáp: "Tớ đã nói rồi, trong trường học có quỷ, cậu còn không tin."

Hạ Nhạc Thiên muốn hỏi thêm tin tức, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là mau chóng báo cảnh sát, nói chuyện có người chết trong trường học.

Cảnh sát nhận được thông báo thì lập tức nói sẽ đến trường học trong mười phút.

Hạ Nhạc Thiên phải đến cổng trường chờ cảnh sát, đám người Đường Quốc Phi cũng muốn đi theo, nói Hạ Nhạc Thiên ở một mình thật sự quá nguy hiểm.

Hạ Nhạc Thiên suy nghĩ, "Cũng được."

Gần một giờ sáng, bốn người đứng ở cổng trường đợi tám phút, xe cảnh sát đã đến nơi.

Mấy cảnh sát nghiêm túc xuống xe, trước tiên ra lệnh phong tỏa trường học, sau đó bảo Hạ Nhạc Thiên dẫn bọn họ đến hiện trường.

Chỉ còn một nữ cảnh sát ở lại phụ trách trông coi cổng trường, các cảnh sát đều theo Hạ Nhạc Thiên vào cổng, cả đám người bỗng nhiên mờ mịt ngẩn ra, sau đó dừng lại nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: "Chỉ có việc này mà cũng báo cảnh sát sao?"

Hạ Nhạc Thiên sửng sốt.

Đám người Trương Kiều Minh nhìn nhau, bởi vì lời nói của viên cảnh sát mà ngạc nhiên.

Đường Quốc Phi nhanh chóng kéo tay Hạ Nhạc Thiên, muốn nói lại thôi.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Có người chết còn không đáng báo cảnh sát sao?"

"Vậy thì thế nào? Chỉ là có người chết mà thôi." Các cảnh sát nói rất nhẹ nhàng, thậm chí còn kỳ lạ vì Hạ Nhạc Thiên lại làm quá lên như vậy.

Hạ Nhạc Thiên nghe như sấm nổ bên tai.

Trước khi vào trường, những cảnh sát này còn rất coi trọng chuyện này, nhưng vừa bước vào cổng, đột nhiên liền thay đổi thái độ.

Giống như bị những người trong trường học ảnh hưởng suy nghĩ.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, vội vàng kéo một cảnh sát ra khỏi cổng trường, gấp gáp nói: "Tưởng Phương bị người ta giết chết, các chú nhất định phải tìm ra hung thủ."

Nhưng mà các cảnh sát lại bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nói: "Thì sao? Chỉ là chết người mà thôi, đừng có chuyện bé xé ra to."

"Lần sau không được báo cảnh sát vì mấy chuyện này nữa, lãng phí tài nguyên của chúng tôi."

"Vì các cậu vẫn còn là sinh viên, lần này chúng tôi sẽ không phê bình, chúng ta đi thôi."

Các cảnh sát chuẩn bị lên xe rời đi.

Hạ Nhạc Thiên đã nhận ra mình quá ngây thơ rồi, các vị cảnh sát chỉ cần vào trong trường, dù có đi ra ngoài thì suy nghĩ vẫn sẽ không trở lại bình thường.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên nhớ còn một cảnh sát vẫn chưa đi vào trong trường, có lẽ tìm được đường ra từ người này.

Hạ Nhạc Thiên vội vàng chạy tới tìm nữ cảnh sát đang đang ngồi trên ghế điều khiển để xin giúp đỡ.

"Chúng tôi nhất định sẽ mau chóng tìm ra hung thủ, cậu yên tâm, không cần lo lắng." Nữ cảnh sát lập tức trấn an Hạ Nhạc Thiên.

Cô vừa nói vừa mở cửa xuống xe, nhìn các cộng sự quay lại, hỏi: "Sao mọi người quay về nhanh vậy? Tra được manh mối gì sao?"

Một cảnh sát nói: "Chúng ta chưa đến hiện trường, chỉ là chết một người mà thôi, không cần lãng phí tài nguyên."

Nữ cảnh sát lập tức nhíu mày, nhưng giây tiếp theo lại hoảng hốt gật đầu: "Có lý, chúng ta mau trở về đi."

Hạ Nhạc Thiên thấy rõ một màn này, trời đêm lạnh lẽo lại làm cậu toát mồ hôi.

Nữ cảnh sát rõ ràng vẫn bình thường, nhưng vừa nói chuyện với những cảnh sát bị trường học thay đổi tư tưởng, cũng thay đổi theo.

Tốc độ như virus lây lan cực nhanh, chỉ cần nói chuyện lag có thể bị lây nhiễm tư duy.

Nói cách khác --

Nếu những cảnh sát này quay về Cục cảnh sát, nói chuyện này cho cảnh sát khác, thì toàn bộ Cục cảnh sát sẽ không chú ý tới án mạng trong trường nữa.

Cậu không thể xin sự trợ giúp từ bất kỳ ai.

Rồi cuộc cậu phải làm gì đây......

*****

Continue Reading

You'll Also Like

307K 41.1K 120
𝟙. Tên gốc: 咸鱼位面直播间. Hán Việt: Hàm ngư vị diện trực bá gian. 𝟚. Tác giả: Quán Mộc Chu Cẩn - 灌木朱瑾. 𝟛. Thể loại: Đam mỹ, 1v1, vô hạn lưu, sảng văn...
107K 8.5K 73
TA CÓ THỂ LÀ MỘT ĐẠI NHÂN VẬT Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực Tên gốc: 我可能是个大人物 Thể loại: Tình hữu độc chung, tiên hiệp tu chân, tâm cơ phúc hắc công x khó...
37.9K 4.7K 112
Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới Tác giả: Tử Dạ Nguyệt Thể loại: Tiên Hiệp, Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh, Hệ Thống Ngu...
41.5K 5.8K 76
Vai chính: Lâm Khách, Lục Chu. Tag: Cường cường, livestream khủng bố vô hạn lưu.