HAI HOÀNG ĐẾ YÊU NHAU THẾ NÀO...

By NMKLCXDT

85.4K 5.1K 522

Tên gốc: 两个皇帝怎么谈恋爱 (Lưỡng cá hoàng đế chẩm ma đàm luyến ái) Tác giả: 比卡比 (Bỉ Tạp Bỉ) - Cùng tác giả của bộ Ba... More

Văn án
Chương 1: Hắn thật sự xui xẻo như vậy!
Chương 2: Không sao cả, Cô sẽ tìm ra thuốc giải.
Chương 3: Ngươi thích ăn cá không?
Chương 4: Dựa vào việc ta thích nhìn người khác quỳ
Chương 5: Đôi mắt của tên da đen này ... ngược lại không tệ.
Chương 6: Tay của Lý Nhị cứ thế vén rèm che mặt của Triệu Miên lên.
Chương 7: Ra tay thực sự đủ tàn nhẫn
Chương 8: Bởi vì ngươi trông khác với tưởng tượng của ta, rất đẹp.
Chương 9: Ngươi là tiểu Vương gia của Bắc Uyên phải không.
Chương 10: Nguỵ Chẩm Phong của Phụ Tuyết Lâu Bắc Uyên, tham kiến!
Chương 11: Người trúng cổ phải tỉnh táo
Chương 12: Gương mặt này của ngươi còn phải dùng đến khi nào?
Chương 13: Tiêu công tử quen sai người khác nhỉ
Chương 14: Vậy thì không thú vị nha, Điện hạ.
Chương 15: Hiện tại chỉ còn liều thuốc giải cuối cùng, làm sao bây giờ?
Chương 16a: Màu nâu nhạt dần, để lộ ra đầu ngón tay thon dài trắng trẻo.
Chương 16b
Chương 17: Thà giết ngươi, còn hơn ta chịu nhục.
Chương 18: Là đáp án còn tốt hơn hắn tưởng tượng.
Chương 19: Quá láo xược, ngươi thật sự không sợ chết mà.
Chương 20: Ngài trông vô cùng tôn quý
Chương 21: Bốn vương rời nhà từ lúc niên thiếu,
Chương 22: Ngài chọc hắn làm chi
Chương 23: Ngươi thực ra không phải Thái tử Điện hạ,
Chương 24: Cô muốn đồng hành cùng Vương gia suốt chặng đường
Chương 25: Bản thân Vạn Hoa Mộng là một tên điên
Chương 26: Ngươi đang bấm đầu ngón tay để đếm số hay sao?
Chương 27: Ta thậm chí nghi ngờ kiếp trước ta chính là một hí tử
Chương 28: Ta chỉ muốn đến nhắc nhở hai người, sắp đến giờ Tí rồi.
Chương 29: Yên tâm đi Điện hạ, ta đã học qua hết rồi.
Chương 30: Chào buổi sáng, Thái tử Điện hạ!
Chương 31: Ngày 15 tháng sau, chúng ta phải trải qua giữa đại mạc
Chương 32: Không lên giường trừ khi cần thiết.
Chương 33a
Chương 33b
Chương 34: Cùng phòng (quan hệ) thì tất nhiên sẽ có thai nha.
Chương 35: Một đứa nhóc nào đó tạm thời chưa thể xác định có tồn tại hay không
Chương 36: Ngươi có thể ăn ta .....
Chương 37: Ngươi có khả năng .... đang mang thai con của ta không?
Chương 38: Ta làm sao mang thai? Ngươi nói ta ta làm sao mang thai hả?
Chương 39: Chỉ là bảo vệ ngươi
Chương 40a: Nếu tay bị phế rồi, sau này không ai ẵm Cô nữa.
Chương 40b
Chương 41: Chuyện cùng phòng này của ngài là không thể không làm sao?
Chương 42: Nhìn không thấy sao? Cô đang giải cổ
Chương 44: Thánh thượng hình như giận đến suýt ngất đi, ....
Chương 45: Ta rất thích ngươi
Chương 46: Ta cũng thích ngươi
Chương 47: Thông minh thế này, xứng đáng được thưởng một cái ôm
Chương 48: Tạo phản thật tốt, báo thù cho mẫu phi ngươi
Chương 49: Điện hạ, chúng ta phải trải qua Tết Nguyên đán vui vẻ một chút nha!
Chương 50: Không ai trên thế gian có thể cưỡng lại ham muốn quyền lực,
Chương 51: Ngươi còn nhớ chuyện đùa chúng ta nói hôm kia không
Chương 52: Ta biết chân tướng cái chết của Mai quý phi
Chương 53: Làm xong chính sự ta dẫn ngươi vào trong thư viện chơi
Chương 54: Nhưng Nguỵ Chẩm Phong đang khóc
Chương 55: Lần này không phải là ....
Chương 56: Bây giờ là giờ nào rồi?
Chương 57: Thứ mà Thái tử Nam Tĩnh hắn muốn, ....
Chương 58: Thích ngươi quá đi, Triệu Miên
Chương 59: Triệu Miên cụp mắt xuống, ....
Chương 60: Phụ thân, con thực sự không muốn đệ đệ nữa đâu.
Chương 61: Ngài ấy cười với ngài một cái, ...
Chương 62: Cho nên, chúng ta bây giờ .....
Chương 63: Tạm biệt ở đây, nhớ bảo trọng.
Chương 64: Miên Miên
Chương 65: Triệu Miên lao vào trong vòng tay của Nguỵ Chẩm Phong
Chương 66: Chính sự mà ngươi muốn làm là ca ca của ta??
Chương 67: Bài học lần trước ở địa cung không khiến ngươi nhớ lâu à?
Chương 68: Miên Miên
Chương 69a: Ngươi hoàn toàn không biết ....
Chương 69b: Ngươi hoàn toàn không biết .....
Chương 70: Có phải Cô mập lên một chút rồi không?
Chương 71: Nhìn, chuyện, tốt, Nguỵ, Chẩm, Phong, làm, đi.
Chương 72: Điện hạ mấy ngày nay đang phát điên phải không?
Chương 73: Đã lâu không gặp, Bệ hạ vẫn khoẻ chứ
Chương 74: Lễ của ngươi, là ẵm Trẫm lên giường.
Chương 75: Quá tốt rồi, y đã không bỏ lỡ đại lễ đăng cơ của Triệu Miên
Chương 76: Đã biết lần trước Trẫm bị thích khách bịt mắt bắt cóc ......
Chương 77: Tên họ Nguỵ đang sủa cái gì vậy!
Chương 78: Bệ hạ cũng nên cho ta một danh phận chứ nhỉ
Chương 79: Nó mới bốn tháng tuổi đã biết đá người ta rồi
Chương 80: Ngươi mới bao lớn, bản thân ngươi vẫn là một đứa trẻ đó!
Chương 81: Cái gì! Cái gì gọi là con có khả năng cũng có thể mang thai?!!!
Chương 82: Nếu Nguỵ Chẩm Phong vẫn không tới, thì hắn sẽ phải sinh con một mình
Chương 83: Nam Tĩnh chào đón hoàng tử trưởng mới ra đời của triều đại này
Chương 84: Đại sự của Vương gia đã thành công
Chương 85: Ngươi không nhận ra vị phi tử dân thường được nói đến đó là ta sao?
Chương 86: Tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện đứa trẻ đó .......
Chương 87: Bị cắm cái sừng này thực sự khiến ta không kịp đề phòng nha
Chương 88: Triệu Miên vì y đã sinh một đứa con
Chương 89: Triệu Phồn, cha của con tới nè.
Chương 90: Nguỵ Chẩm Phong còn nói cảm ơn hắn nữa chứ
Chương 91: Chúng ta đã có một chuyện hối hận rồi, ....
Chương 92: Nguy quá nguy quá, suýt nữa đè trúng bảo bảo rồi.
Chương 93: Mọi thứ vẫn vậy, người vẫn vậy, giống như năm ấy
Chương 94: Ngươi muốn ngủ với Trẫm, chỉ có thể ở trên long sàng.
Chương 95: Con trai cũng đã sinh rồi, ngược lại tay chỉ nắm vài lần.
Chương 96: Khóc vì ngươi không mất mặt, khóc vì người khác thì ra cái gì
Chương 97: Chỉ có vua của một nước mới xứng đôi với vua của một nước
Chương 98: Nhịn cái rắm chứ nhịn
Chương 99: Không hổ là ngươi, Nguỵ Chẩm Phong ....
Chương 100: Đúng vậy, Trẫm là Triệu hoàng hậu
Phiên ngoại 1: Hai năm sau

Chương 43: Phải che giấu trong quần áo thế này

640 53 0
By NMKLCXDT

Triệu Miên cho rằng, thắng thua của hai người trên giường không nên được quyết định bởi ai trên ai dưới. Cho dù hắn là bên thừa nhận thì thế nào, chỉ cần hắn chiếm vị trí chủ đạo, kiểm soát chặt chẽ tình hình, hắn vẫn là người chiến thắng như thường.

Đúng như lời Ngụy Chẩm Phong đã nói trong lần trăng tròn trước, hắn cho dù ở dưới thân Ngụy Chẩm Phong, cũng vẫn là Thái tử Điện hạ cao quý nhất.

Chưa kể, hắn hiện tại đang là ở trên cao nhìn xuống Ngụy Chẩm Phong, làm sao có thể mất khí thế được.

Không ngờ rằng, vẻ tự phụ kiêu ngạo này của hắn rơi vào trong mắt Nguỵ Chẩm Phong lại trở thành một loại vũ khí xúc tác nào đó. Ngay khoảnh khắc mở mắt nhìn thấy Triệu Miên, sự thỏa mãn về mặt tâm lý của y đã gần như sắp bằng với cảm giác về mặt thể xác.

Trang phục của Thái tử Điện hạ từ trước đến nay đều không chê vào đâu được, hoặc có lẽ chính vì dung mạo quá mức xuất chúng, mà trang phục của hắn mới có vẻ không gì sánh nổi như vậy.

Trước khi gặp gỡ Triệu Miên, Ngụy Chẩm Phong vẫn luôn coi thường phong cách xa hoa của cung đình Bắc Uyên, bất kể là đối với bản thân hay đối với người khác, y đều thích ăn mặc đơn giản phóng khoáng hơn. Thỉnh thoảng khi tham dự các buổi lễ lớn của hoàng gia, y không thể không mặc những bộ triều phục thân vương phức tạp, chẳng thấy gì ngoài cảm giác gò bó và phiền phức.

Nhưng Triệu Miên dường như trời sinh đã phù hợp với những trang phục cực kỳ danh giá này.

Mặc dù trang phục hiện tại trên người Thái tử Điện hạ cũng không tính là trang phục cung đình, nhưng cũng tuyệt đối không phải là quy cách mà người thường có thể nhìn thấy. Là màu đỏ son mà Triệu Miên thường mặc nhất, vì là trang phục mùa đông, đầy đủ có sáu lớp, màu của từng lớp có sắc độ hơi khác nhau, lớp ngoài cùng thêu hoa văn Vân Dương bằng chỉ vàng, toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Vạt áo của Triệu Miên đủ to rộng, nếu đứng trên mặt đất, có thể che hết đôi giày của hắn. Lúc này là hắn đang ngồi, tầng tầng lớp lớp chồng lên bên dưới thắt lưng hắn, che giấu thứ bí ẩn kia.

Cảnh tượng trước mắt ầm một cái thiêu rụi toàn bộ lý trí của Ngụy Chẩm Phong, y dường như không cảm nhận được vết thương trên cánh tay, lập tức dùng hai tay nắm lấy eo của Triệu Miên.

Cảm nhận được ý đồ của Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên không cho phép phản đối giữ yên y lại: "Ngươi không cần lo, cũng không cần cử động, mọi việc cứ giao cho Cô là được."

Khi Triệu Miên nói, cố gắng kềm chế không làm ra động tác gì, nhưng thực tế, hắn là muốn chuyển động.

Thật kỳ lạ, cảm giác lần giải độc này hình như khác với hai lần trước.

Lần đầu tiên giải cổ, hắn cảm thấy đau. Lần thứ hai giải cổ, hắn cảm thấy không cần thiết thì không lên giường. Nhưng lần thứ ba, dưới sự điều khiển tiết tấu của chính mình, hắn làm như mơ hồ hiểu được chỗ độc đáo của việc phong nguyệt.

Cái cảm giác đều đặn leo dốc, từ từ tích lũy, tiến gần lên đỉnh thực sự rất tốt.

Chẳng lẽ bản tính của hắn chỉ thích hợp với kiểu quyến luyến dịu dàng, không thích kiểu thẳng thắn kịch liệt hay sao?

Ngụy Chẩm Phong bình tĩnh lại một lúc, mới miễn cưỡng lấy lại được một tia lý trí. Y giữ nguyên tư thế hiện tại không nhúc nhích chút nào, hỏi Triệu Miên: "Ngươi thế này ...... bao lâu rồi?"

Cảnh sắc thế này, y đã bỏ lỡ bao lâu rồi?

Triệu Miên cảm thấy mình bị làm phiền, hung dữ nói: "Câm miệng, đến lượt ngươi hỏi chuyện của Cô sao?"

Biết Thái tử Điện hạ là vì cố làm ra vẻ mới dùng đến tự xưng, Ngụy Chẩm Phong nheo mắt lại, ngang nhiên vi phạm mệnh lệnh không cho phép y cử động của Thái tử Điện hạ.

"Ưm ..." quá đột ngột không kịp phòng bị, Triệu Miên không khống chế được phát ra một âm thanh mà hắn căn bản không thể đối mặt. Hắn không thể tin nổi mở to đôi mắt, hắn làm sao có thể, hắn làm sao có thể phát ra âm thanh như thế?

Ngay khi hắn đang tự trách mình và cảm thấy xấu hổ, Ngụy Chẩm Phong thế mà ngồi dậy, còn ghé vào tai hắn cười nói: "Kêu dễ nghe như vậy, bổn vương thật muốn cưới ngươi về làm vương phi rồi."

Giọng nói của nam nhân quá mức trầm thấp, khác xa với âm sắc thiếu niên trong trẻo thường ngày của y, giống như đang nói đùa, lại còn kèm theo tiếng thở hơi hổn hển thoải mái, khiến Triệu Miên nghe thấy mà trong lòng rối loạn.

Hắn cố hết sức bày ra vẻ mặt sắc bén, quát mắng: "Ngụy Chẩm Phong, ngươi quá hỗn xược rồi. Cô là ai, ngươi há có thể mang về được sao? Về phần vị trí Vương phi, Cô trông giống quan tâm lắm à? Ngươi ...... "

Triệu Miên chưa kịp nói xong, Ngụy Chẩm Phong đã không thể kìm lòng được nữa. Y đưa tay ra, cưỡng ép Triệu Miên cúi thấp đầu về phía mình, sau đó hôn lên môi hắn.

Tiếng nhỏ xuống của đồng hồ nước vang lên từng giọt từng giọt, âm thanh trong tẩm điện văng vẳng lấn át cả tiếng giọt nước rơi xuống.

Tầng tầng lớp lớp vạt áo trở thành vật cản giữa hai người, Ngụy Chẩm Phong lòng tham không đáy, muốn nhìn nhiều hơn, ánh mắt y rơi vào đai lưng của Triệu Miên.

Trang phục có hoa lệ đến đâu, cũng làm sao so sánh được với bản thân Thái tử Điện hạ.

Đai lưng của Thái tử Điện hạ cũng vô cùng lộng lẫy. Một sợi dây chuyền vàng tinh tế quấn quanh đai lưng bằng ngọc, trên dây chuyền vàng lại treo nhiều mặt ngọc nhỏ tinh xảo làm vật trang trí, cách đều nhau vừa vặn quấn một vòng quanh vòng eo thon thả của hắn.

Thiết kế thế này khá giống với vương miện trên đầu của vũ cơ đại mạc. Các mặt ngọc nâng lên hạ xuống theo động tác của Thái tử Điện hạ, thỉnh thoảng sức lực mạnh hơn một chút, sẽ phát ra âm thanh trong trẻo sắc nét khi ngọc va vào nhau.

Tranh thủ lúc ý chí của Triệu Miên không kiên định lắm, Nguỵ Chẩm Phong cố gắng cởi thắt lưng của đối phương ra. Không ngờ tay y vừa chạm vào mép đai lưng, Triệu Miên lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, ngạo nghễ nhìn y: "Không thể."

Ngụy Chẩm Phong nhướn nhướn mày: "Dựa vào cái gì, ngươi đều đã làm như thế với ta, dựa vào cái gì ta không thể làm thế với ngươi?"

Triệu Miên ngang ngạch nói: "Dựa vào Cô là Thái tử, còn ngươi chỉ là thân vương."

Đối với bộ dạng xem thường tất cả mọi người như nhau của Thái tử Điện hạ, Ngụy Chẩm Phong thực sự vừa yêu vừa hận.

Ở chung với Triệu Miên lâu như vậy, y biết Thái tử Điện hạ phần lớn là ăn mềm không ăn cứng. Riêng ở trên giường, Triệu Miên chỉ ăn cứng, không ăn mềm.

Ví dụ như bây giờ, nếu y không mạnh mẽ trở lại, Thái tử Điện hạ sẽ chỉ khẩu thị tâm phi suốt cả đêm, y đừng hòng nghe được một câu nói thật nào.

Ngụy Chẩm Phong cười một cái, nói: "Vậy Điện hạ trừng trị bổn vương vì tội kháng chỉ bất tuân đi."

Triệu Miên thấy Ngụy Chẩm Phong hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thái độ kiêu ngạo bắt nạt người khác của hắn, cau mày không vui: "Ngươi ....."

Bàn tay của chàng thiếu niên càng lúc càng trở nên càn rỡ, rõ ràng đã bị thương nhưng vẫn nhanh nhẹn như thế, Triệu Miên ngăn cản không được, đành phải vô cùng miễn cưỡng thả nhẹ giọng điệu: "Không muốn, Ngụy Chẩm Phong, ta không muốn như thế."

Ngụy Chẩm Phong vén mái tóc dài của Triệu Miên ở trước ngực ra sau lưng, nói: "Ồ, cuối cùng không nỡ dùng tự xưng nữa rồi hả?"

Triệu Miên nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng: "Thái tử Điện hạ không dùng nữa."

Ngụy Chẩm Phong hơi mỉm cười: "Không biết là ai đã nói, sau này lúc lên giường đều sẽ nói lời thật."

"Là ta nói." Triệu Miên gian nan nói ra: "Ta không nói dối, ta chỉ muốn mặc y phục."

"Tại sao?" Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Ngươi lạnh à?"

Triệu Miên do dự một chút, ôm chồng vạt áo đã sớm xộc xệch thành một nùi ở trước người, nói: "Phải che giấu trong quần áo như thế này, ta không muốn nhìn thấy."

Ngụy Chẩm Phong tiếp tục truy hỏi hắn: "Ngươi muốn che giấu cái gì, rồi lại không muốn nhìn thấy cái gì?"

"Ngươi rõ ràng biết ......"

"Ta không biết."

Triệu Miên quay mặt đi, nhẫn nhịn nhắm mắt lại, ở bên tai Ngụy Chẩm Phong thì thầm nói ra vài chữ.

Ngụy Chẩm Phong hài lòng thoả ý cong khóe miệng lên: "Được, không nhìn." Y ôm Triệu Miên lật cả người, "Lần sau lại nhìn."

Triệu Miên biến thành tư thế nằm thẳng trên long sàng. Hai tay hắn không biết nên để đâu, bất lực buông thõng ở hai bên vai, bị một đôi tay khác từ trên cao hạ xuống giữ chặt, mười ngón đan vào nhau.

Trên cổ tay hai người có đường chỉ mảnh màu đỏ, giống hệt nhau, như một sợi dây màu đỏ được tết cẩn thận, quấn chặt bọn họ vào chung một chỗ.

Ngụy Chẩm Phong rốt cuộc không thể khống chế. Không phải Triệu Miên không truyền đạt lời dặn dò của quân y cho Ngụy Chẩm Phong, nhưng Ngụy Chẩm Phong thời điểm đó hiển nhiên không muốn quan tâm người khác nói cái gì.

Xong một lần giải cổ, tấm vải trắng băng bó vết thương của Ngụy Chẩm Phong lại ướt đẫm máu, nhưng Ngụy Chẩm Phong tỏ ra chẳng sao cả, thậm chí còn cố ý hỏi bộ hoa phục xinh đẹp của hắn có bị vấy bẩn không, có muốn y ẵm hắn đi tắm thay quần áo hay không.

Nhưng bộ dạng ốm yếu hiện giờ của Ngụy Chẩm Phong, làm sao ẵm nổi hắn.

Triệu Miên không thèm để ý tới Nguỵ Chẩm Phong, gắng gượng xuống giường. Vạt áo kéo lê trên mặt đất phía sau người hắn, che mất cảnh tượng chật vật ở bên trong, Triệu Miên làm như không có chuyện gì, nói, "Ngươi cứ nằm xuống đi, ta chỉnh đốn một chút rồi đi kêu quân y thay thuốc cho ngươi."

Ngụy Chẩm Phong dựa vào đầu giường, nhìn Triệu Miên bình tĩnh nhặt lại thứ mà hắn cởi ra trước đó ---- chỉ có chiếc quần ở phần dưới, thân trên lại là ấm áp.

Ngày 15 mà y đếm ngón tay trông chờ chỉ được có một lần, mà nửa phần đầu y còn là trạng thái hôn mê nữa, thật sự là một chữ "thảm".

Y nhớ lại vẻ mặt của Triệu Miên lúc đó, dường như có hơi khác biệt so với những lần trước. Cũng không biết sự khác biệt này là tốt hay xấu, liệu có thể khiến Triệu Miên từ bỏ ý nghĩ "Không cần thiết sẽ không lên giường" không.

Y không khỏi nghĩ, nếu y không bị thương, thì Triệu Miên có để y làm lần hai không?

Người hành nghề y bực mình nhất khi bệnh nhân không tuân theo dặn dò của mình. Quân y nhìn thấy vết thương lại toác ra của tiểu Vương gia, ngoài mặt không dám có biểu hiện gì, chỉ sau khi thay thuốc và băng bó thì cung kính hỏi Triệu Miên: "Xin hỏi Tiêu đại nhân, sắp tới còn cần phải cùng giường nữa không ạ?"

Triệu Miên nói: "Trong vòng một tháng là không có".

"Vậy tốt quá." Quân y vui vẻ nói: "Một tháng tới, vẫn mong Vương gia nghỉ ngơi thật tốt, đừng tham luyến sung sướng nhất thời, lại làm một số chuyện kích động mãnh liệt gì đó, nếu không tương lai để lại di chứng thì hối hận không kịp."

Ngụy Chẩm Phong tâm hồn lơ đãng nói: "Đã biết."

Triệu Miên muốn hỏi thử quân y xem làm nhẹ nhàng dịu dàng cũng không được hay sao, nhưng ý nghĩ xoay chuyển, dù sao bất kể nhẹ nhàng dịu dàng thế nào, sau đó cũng sẽ chuyển thành kích động mãnh liệt thôi à, hắn vẫn là không nên lãng phí lời nói này.

Nhưng ...... tại sao hắn lại có ý nghĩ muốn hỏi câu hỏi này?

Quân y đeo hòm thuốc trên lưng rời đi, hai người vừa lăn giường xong ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dường như cả hai đều có chút không tự nhiên.

Sau khi im lặng một hồi, Ngụy Chẩm Phong lẳng lặng vén tấm chăn ở bên cạnh lên, hỏi: "Muốn ngủ cùng không?"

Về lý mà nói, thì không cần thiết. Tháng này cổ độc đã giải, bọn hắn hoàn toàn có thể ai về phòng nấy, người nào ngủ giường người nấy.

Nhưng, tháng trước bọn hắn đã ngủ chung cả một đêm, tháng này tại sao lại không thể?

Triệu Miên thành công thuyết phục được chính mình. Hắn đâu vào đấy cởi bỏ thắt lưng, cởi áo khoác, chỉ mặc bộ đồ ngủ leo lên giường của Ngụy Chẩm Phong.

Ngụy Chẩm Phong hơi muốn cười. Thái tử Điện hạ lúc nãy sống chết không chịu cởi quần áo, thế mà bây giờ cởi vui vẻ như vậy.

Triệu Miên đắp chăn lên người mình xong xuôi, vừa mở miệng là nói chính sự: "Kho báu Tây Hạ đã tìm thấy rồi, tiếp theo ngươi có dự tính gì?" Không đợi Ngụy Chẩm Phong trả lời, hắn lại nói tiếp: "Mặc kệ dự tính gì, trước hết ngươi cũng bỏ hết đi."

"Tại sao nói thế?"

"Ngươi cùng ta về Nam Tĩnh một chuyến."

Ngụy Chẩm Phong đột nhiên cảm thấy mình giống như một ngoại thất được Triệu Miên nuôi ở bên ngoài, chủ nhân quá bận rộn, mỗi tháng chỉ có thể đến sủng ái y một lần. Sau ba lần, dựa vào kỹ năng ngày càng tiến bộ, cuối cùng y cũng cầm cự được đến lúc mây tan nhìn thấy trăng sáng, có thể theo chủ nhân về nhà.

Thụ sủng nhược kinh qua đi, Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Tại sao không phải là ngươi theo ta về Bắc Uyên?"

Triệu Miên liếc nhìn y: "Ngươi cảm thấy có thể sao?"

"Tại sao không thể?" Ngụy Chẩm Phong nói, "Ta đã từng tới Nam Tĩnh, ngươi lại chưa bao giờ tới Bắc Uyên."

"Chỉ có ở Nam Tĩnh, ta mới có thể đảm bảo an toàn cho ngươi. Ngươi có quá nhiều kẻ thù, cứ chạy tới chạy lui ở bên ngoài chính là tạo cơ hội cho kẻ địch. Lúc khác ta không quản ngươi, nhưng trước khi Bạch Du luyện chế xong thuốc giải cổ độc, ngươi phải thành thành thật thật cho ta, đừng bao giờ đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm." Triệu Miên nói rồi, không khỏi cười chế nhạo một tiếng, "Cô ngược lại muốn xem thử ở thành Thượnh Kinh của Nam Tĩnh, ai còn động được đến ngươi".

Ngụy Chẩm Phong bày ra vẻ mặt khó xử: "Nhưng ......"

"Không có nhưng gì hết, ngươi không thể bị thương lần nữa." Triệu Miên không cho phép bàn cãi nói, "Bởi vì tháng sau ta không muốn lại một mình lắc lư trên người ngươi như vừa rồi, hiểu không?"

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Ta rất muốn cùng ngươi quay về, chỉ sợ ...... Thôi bỏ đi, chỉ có kẻ ngốc mới bàn chính sự ở trên giường."

Triệu Miên nhắc nhở y: "Tháng trước chúng ta đã bàn rất nhiều chính sự ở trên giường."

"Tháng này không giống." Ngụy Chẩm Phong lộ ra vẻ tươi cười, "Triệu Miên, ngươi có muốn ôm ta ngủ không?"

Triệu Miên do dự: "Ngươi bị thương."

"Ngươi có thể ôm ta ở bên không bị thương."

Triệu Miên nghiêng người về phía Ngụy Chẩm Phong: "Được."

Continue Reading

You'll Also Like

1.4K 186 4
Lưu ý!!!!!! Truyện phi hư cấu không áp dụng nhân vật vào đời thực! Khung cảnh máu me, bom đạn! Không Spam, xúc phạm nhân vật!
66.6K 2.5K 44
H (cảnh cực nóng) Ngọt ngược đan xen, tình tiết khá thực tế, ít ảo ma tuy nhiên vẫn nên cân nhắc khi đọc. Note: giữ tam quan ngay thẳng khi đọc. Nhớ...
47.8K 2.6K 22
- Thể loại: Đam mỹ, tu tiên, cường cường, 1x1, ngọt ngào, he, Yêu sâu sắc, hệ thống, xuyên thư. - Tác giả: Cấm Nhược Hàn Đam - Editor: Cọp con cáu...
5.9K 395 16
cho những ngày cảm hứng dạt dào để viết nên những câu chuyện nhỏ... Note: đây không nằm trong bất kì series truyện ngắn nào, chỉ là một góc nhỏ để mỗ...