(LICHAENG)(FUTA) GẶP GỠ HỒ LY

By anhbvl

67.6K 2.9K 21

Tác Giả: Loạn Tác Nhất Đoàn. Thể Loại: Futa, Cổ đại, HE, 1vs1, Sạch, Cao H, Nhất kiến chung tình, Huyền huyễn... More

Chương 1: Khó hiểu
Chương 2: Gặp cướp
Chương 3: Ân nhân
Chương 4: Ôm
Chương 5: Thân mật
Chương 6: Độc dâm
Chương 7: Cầu hoan
Chương 8: Đùa giỡn nhũ
Chương 9: Thưởng huyệt
Chương 10: Mút châu
Chương 11: Phá thân
Chương 12: Phun ra
Chương 13: Xin tha
Chương 14: Tham hoan
Chương 15: Tỉnh lại
Chương 16: Thảo luận
Chương 17: Gặp nạn
Chương 18: Đính ước
Chương 20: Thành thân
Chương 21: Động phòng (1)
Chương 22: Động phòng (2)
Chương 23: Động phòng (3)
Chương 24: Động phòng (4)
Chương 25: Phun ra
Chương 26: Tuỳ ý xâm chiếm
Chương 27: Ghen tuông ngập trời
Chương 28: Bị gậy thịt lớn cắm trong xe ngựa
Chương 29: Sung sướng ngập đầu
Chương 30: Thật thoải mái, còn muốn
Chương 31: Dùng viên đá chặn miệng hoa huyệt chứa đầy tinh dịch
Chương 32: Nàng muốn gặp ai
Chương 33: Bước đi là tiết ra
Chương 34: Bới viên đá lại tiết ra
Chương 35: Cắm vào trong rồi, thoải mái quá
Chương 36: Đứng trước gương thấy hoa huyệt bị cắm vào
Chương 37: Xem bản thân bị đùa bỡn tiểu hạch trong gương
Chương 38: Tận mắt nhìn mật huyệt mình bị tinh dịch rót đầy
Chương 39: Nữ sắc trêu người
Chương 40: Tân hôn ngọt ngào
Chương 41: Khởi nguồn
Chương 42: Đạo trưởng, cứu mạng
Chương 43: Dâm hoạ, bất an
Chương 44: Phu nhân bị bắt đi
Chương 45: Nhất định phải tìm được nàng
Chương 46: Ta cũng có thể trở thành nam nhân của nàng
Chương 47: Giằng co, nhớ lại
Chương 48: Thụ yêu, áp chế
Chương 49: Lệ Sa điên rồi
Chương 50: Tặng yêu đan
Chương 51: Tế máu trả yêu đan
Chương 52: Chưa từng sợ nàng
Chương 53: Tình yêu và phục tùng
Chương 54: Liếm thế nào cũng không đủ
Chương 55: Gậy thịt thô to làm tiểu huyệt căng cực hạn
Chương 56: Bị cắm khóc cũng không dừng lại
Chương 57: Chạy không thoát cực lạc, bị rót đầy tinh đặc
Chương 58: Muốn chơi tử cung của nàng
Chương 59: Phân thân tiểu hồ ly
Chương 60: Bị đại bại hoại cắm đến phun nước tiểu
Chương 61: Trăm phương ngàn kế lấy thân báo đáp
Chương 62: Độ kiếp
Chương 63: Khế ước nhân duyên
Chương 64: Bị Lệ Sa nâng mông lên mạnh mẽ cắm vào
Chương 65: Hoa tâm bị cắm mềm nhũn trước mặt nha hoàn
Chương 66: Ký khế ước trong lúc cực điểm cao trào
Chương 67: Hy sinh
Chương 68: Lấy danh nghĩa tu luyện cởi y phục nàng
Chương 69: Gậy thịt khổng lồ hoàn toàn cắm vào huyệt mềm
Chương 70: Hoan ái buông thả, tinh đặc rót đầy huyệt mềm
Chương 71: Hồ ly con
Chương 72: Quà ra mắt của các thúc thúc
Chương 73: Ân ái không thể nghi ngờ (End)

Chương 19: Cầu thân

786 52 0
By anhbvl

Tiểu hồ ly đột nhiên nhảy lên, chiếc đuôi to xõa tung mềm mại đong đưa bổ nhào vào người Thái Anh, hết liếm mặt nàng rồi đến cổ nàng, đầu lưỡi mềm mại chạm phải da thịt làm nàng chịu không nổi cười thành tiếng. 

Nàng cười đến thở không ra hơi, muốn ngăn tiểu hồ ly nhiệt tình như lửa lại, có đều bộ lông trên người nó bóng loáng trơn trượt, nàng không thể nào bắt được nó, hơn nữa Thái Anh cũng không dám dùng nhiều sức, sợ làm đau bé cưng. 

Cuối cùng không biết làm sao, tiểu hồ ly nằm úp sấp lên ngực nàng, đầu mũi nho nhỏ lạnh buốt, cách lớp yếm mỏng manh, chống lên nụ anh đào nở rộ trên bầu nhũ trắng nõn. 

Thái Anh rùng mình mấy cái, "A! Không cho phép làm loạn!" 

Nàng luồn tay xuống bẹ sườn tiểu hồ ly, xách cả người nó lên, cái đầu nhỏ xù lông cọ cọ vào cổ nàng, nàng nhẹ nhàng vỗ lên mông nó một cái, "Tiểu bại hoại, lại nghịch ngợm rồi!" 

Thân thể tiểu hồ ly cứng đờ trong lòng nàng, lỗ tai rũ xuống, đôi mắt màu lam băng giá mở to ngạc nhiên nhìn nàng. 

Dáng vẻ ngây thơ ngơ ngác còn mang theo chút ấm ức như lưỡi dao sắc bén đánh tan chút khó chịu trong lòng Thái Anh, chỉ còn lại yêu thương không dứt. 

"Ngoan nào, đều tại ta không tốt, cưng đừng tức giận có được không?" Khó khăn lắm mới ôm được một động vật nhỏ còn xù lông, Thái Anh vốn không nỡ giận tiểu hồ ly, nàng thầm nghĩ chẳng qua nó chỉ muốn gần gũi nàng mà thôi, ngược lại là do nàng nghĩ nhiều, tiểu khả ái tròn tròn mềm mềm, làm sao có ý xấu được? 

Nàng ôm tiểu hồ ly dỗ dành cả buổi, cuối cùng đợi đến lúc chiếc đuôi to kia lại đung đưa thì Thái Anh đã mệt mỏi, cứ thế nàng ôm nó lại ngủ thật say.

Đợi nàng say giấc nồng, tiểu hồ ly lòng đầy ý xấu mới rón rén chui ra khỏi ngực nàng, quay đầu nhìn lại đôi gò bồng đào nửa kín nửa hở, nó vẫn kiềm lòng không đậu tiến tới liếm liếm lên bầu nhũ no tròn non mịn, sau đó mới thỏa mãn rời đi. 

Đã hứa với nàng là đến cầu thân sớm, cho nên có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, không thể để nàng chờ đợi quá lâu. 

Đêm đó, Thái Anh lại nằm mơ. 

Trong mơ đường núi gập ghềnh, nàng lảo đảo chạy trong rừng, ánh trăng xuyên qua kẽ lá rậm rạp tạo thành từng đốm sáng, chỉ đủ chiếu sáng bước chân nàng.

Không biết đây là đâu, nàng hoảng sợ bật khóc, thỉnh thoảng vấp ngã sõng soài trên mặt đất, nàng dùng cả tay và chân bò lên khóc lóc tìm mẫu thân. 

Chạy mãi chạy mãi, nàng chạy tới một mảnh đất trống. 

Trên mảnh đất này không có một bóng cây, ánh trăng nghiêng nghiêng trải dài, ngay giữa ánh trăng, một con chó to toàn thân trắng bóng đang nằm cuộn tròn. 

Ở trong mơ nàng không cảm thấy sợ hãi, bổ nhào vào người chó lớn, ôm nó không buông. 

Chó lớn hé mắt thành một đường nhỏ, tùy ý đánh giá nàng, sau đó lười biếng nhắm nghiền hai mắt lại lần nữa. 

Giấc mơ này không đầu không đuôi, sau khi thức giấc Thái Anh cũng không để trong lòng, rửa mặt chải đầu xong nàng đi thỉnh an phụ mẫu, phụ thân không ở trong phòng, mẫu thân thì đang mặt ủ mày chau. 

Hai người ngồi đối diện, sau khi cân nhắc Lương thị mới lên tiếng: "Ta cảm thấy hôm qua lúc trở về con hơi lạ, nhưng không ngờ con lại to gan đến thế, dám tự định chung thân với người ta!"

Đêm qua Lương thị tra hỏi nha hoàn của Thái Anh, đương nhiên đã tường tận mọi chuyện xảy ra trưa hôm đó. Tuy vui mừng vì nữ nhi không bị Phùng Tân Xương xâm hại, thế nhưng ban ngày ban mặt mà Lệ Sa lôi kéo nữ nhi bà không tha, điều này khiến bà vui không nổi. 

Bà tha thiết giáo dục nữ nhi: "Ta không biết rốt cuộc vị tiểu thư họ Lạp kia là người ra sao, song phàm là người có lễ nghĩa thì phải biết chút phép tắc, nào có chuyện tại nơi Phật môn thanh tịnh lại lôi kéo cô nương nhà lành nàng nàng thiếp thiếp cơ chứ? Theo ta thấy người này không đáng tin, chung quy ai biết được nàng tiếp cận con là vì mục đích gì?" 

Thái Anh muốn phân bua, thế nhưng nàng biết rõ một khi nàng tranh chấp với mẫu thân vì Lệ Sa, mẫu thân sẽ không trách nàng mà sẽ càng không thích Lệ Sa, đương nhiên nàng không thể để loại chuyện này xảy ra. 

"Mẫu thân nói có lý, đều do nữ nhi không tốt." Bất kể như thế nào, cứ nhận sai trước, thấy sắc mặt mẫu thân dịu lại, nàng mới nghĩ cách giải thích: "Lạp tiểu thư đã cứu con hai lần liên tiếp, lần nào cũng liên quan đến tính mạng, giả sử nàng là người xấu thật, vậy cần gì phải phiền phức như thế? Huống chi... đâu phải tự định chung thân, nàng nói qua hai ngày nữa sẽ đến nhà cầu thân đấy ạ." 

"Thế nào, nàng còn chưa tới, con đã vội gả rồi hả?" 

"Mẫu thân!" Thái Anh kéo tay mẫu thân làm nũng, "Con nào có nói phải gả! Con chỉ muốn nói, nếu nàng tới thật, vậy đến lúc đó kính xin mẫu thân và phụ thân làm chủ thay con. Dù con không thể nhìn ra lòng người thiện ác, nhưng con còn có mẫu thân và phụ thân mà, hai người chắc chắn sẽ không hại con." 

"Hừ! Nói tới nói lui, còn không phải muốn gả cho người ta!" Lương thị oán trách một câu, cuối cùng vẫn không cam lòng răn dạy nàng: "Mà thôi, nếu nàng đến thật, hơn nữa thân gia trong sạch, không phải người làm chuyện phi pháp, ta cũng không làm khó nàng."

Nghe thế Thái Anh cao hứng muôn phần, nàng ôm cánh tay Lương thị lắc lắc nũng nịu, Lương thị cũng nguôi giận không ít. 

Tóm lại đã là nữ nhi thì phải xuất giá, nếu có thể đôi bên cùng tình nguyện, đương nhiên không thể tốt hơn, vả lại Phác gia là đại phú hào bậc nhất thành Lê Sơn, dù gia cảnh Lệ Sa không ra làm sao, đến lúc đó giang tay giúp đỡ nàng một chút cũng mà chuyện phải đạo, chỉ cần nàng đối xử tốt với nữ nhi của bà, bất luận thế nào Phác gia cũng sẽ không để hai người chịu khổ! 

Lương thị suy nghĩ rất chu đáo, chẳng qua là dù thế nào cũng không ngờ tới, đúng hai ngày sau Lệ Sa đến nhà đề thân, không chỉ tới nhanh mà còn cực kỳ phô trương thanh thế. 

Ngày hôm đó có một đoàn xe ngựa dài không thấy đuôi tiến vào thành, đi thẳng đến Phác phủ, đi đầu là chiếc xe ngựa cực lớn, đằng sau còn mười mấy chiếc đi theo, mỗi một chiếc đều để lại dấu bánh xe rõ ràng trên đường, đủ biết trọng lượng thế nào. 

Phác Thành Hoằng và Lương thị nhận được tin nhanh chóng đến chính sảnh đón khách, từ xa đã thấy một vị cô nương trẻ tuổi mặc thanh y cao lớn sừng sững như cây tùng đứng phía trước, thấy bọn họ đến nàng cúi đầu thật sâu thi lễ, "Tiểu nữ Lạp Lệ Sa, bái kiến bá phụ bá mẫu." 

Vừa gặp mặt, phu phụ Phác gia đã hiểu vì sao nữ nhi mất hồn mất vía rồi. 

Vị Lạp cô nương này xinh đẹp kiều diễm, sống nửa đời người như bọn họ cũng hiếm thấy ai thanh tú như cô, khí chất còn cao quý khó tả, dáng đứng như ngọc, cười như ánh trăng thanh đi vào lòng người. 

Sau khi trò chuyện mới biết được vị Lạp cô nương này là người thành Trì Dương, thành Trì Dương và thành Lê Sơn bị ngăn cách bởi tòa Lê Sơn nguy nga hùng vĩ, đi lại không dễ, khó trách lúc trước Phác gia chưa từng nghe danh Lạp gia.

Lần này Lệ Sa đến cầu thân mang theo không ít kỳ trân dị bảo, mười viên dạ minh châu kích thước còn lớn hơn quả nhãn, mười cây nhân sâm linh chi trên 500 năm tuổi, còn tiền tài vật chất cũng không phải ít. 

Bên cạnh Lệ Sa có một con chim nhạn to, người ta cầu thân đều nhốt chim nhạn vào lòng đề phòng chim bay mất, tuy nhiên con mà Lệ Sa mang đến, thân thể béo núc ních, cực kỳ có tinh khí, tự tin đứng ngang hàng với Lệ Sa, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn người, giống như đang nghe bọn họ nói chuyện. 

Mặc dù vừa gặp mặt đã vô cùng hài lòng Lệ Sa, song vì hạnh phúc cả đời của nữ nhi, Phác Thành Hoằng không đồng ý ngay mà chỉ giữ Lệ Sa ở lại vài ngày, sau đó phái người đến thành Trì Dương tìm hiểu tin tức. 

Đêm đó Lệ Sa ngủ lại trong phòng khách Phác gia, nhưng tuân thủ phép tắc không đi lung tung, càng không tạo cơ hội tình cờ chạm mặt Thái Anh, điều này khiến phu phụ Phác gia càng hài lòng hơn, ngày hôm sau người đi thành Trì Dương điều tra trở về bẩm báo, quả thật trong thành Trì Dương có một gia tộc lớn họ Lạp, vả lại phụ mẫu trong nhà đã mất, chỉ có một vị cô nương, đúng là Lạp Lệ Sa. 

Lệ Sa sống trong nhung lụa, lại có thực tài, dù phụ mẫu không còn, một mình cô cũng có thể lèo lái cả gia nghiệp to lớn đến mức không ngừng phát triển, càng đáng ngưỡng mộ chính là cho đến hôm nay, bên cạnh cô ngay cả một thông phòng thị thiếp cũng không có. Riêng chuyện giữ mình trong sạch này đã khiến Lương thị nguôi giận không ít. 

Phác Thành Hoằng cực kỳ vừa lòng Lệ Sa, ông gật đầu đồng ý mối hôn sự này, Lệ Sa thề suốt đời chỉ yêu thương một mình Thái Anh, tuyệt không nạp thiếp, rốt cuộc cũng thành công làm Lương thị buông bỏ thành kiến, vui vẻ ra mặt.

Nghe được tin này Thái Anh vô cùng vui vẻ, vào ban đêm nàng ôm tiểu hồ ly vào lòng thủ thỉ với nó rằng nàng sắp gả cho ân nhân rồi, tiểu hồ ly vùi vào ngực nàng, sung sướng híp mắt, nghe tiểu cô nương luôn miệng khen ân nhân tốt thế nào, đuôi nhọn của nó lúc nào cũng vung vẫy. 

Giai đoạn chuẩn bị xuất giá trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày đại hỷ. 

Đêm ấy Thái Anh mất ngủ, trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm: Nàng sắp gả cho ân nhân rồi!

Continue Reading

You'll Also Like

127K 7.3K 125
Tên gốc : Hảo Hảo Ái Ngã / 好好爱我 Tác giả : Hàn Thất Tửu Thể loại : Bách hợp, hiện đại, gương vỡ lại lành, hiện tại quá khứ đan xen, chua, cay, mặn, n...
3.9M 375K 200
Hán Việt : Ác độc nam phối tựu yếu vi sở dục vi Tác giả : Điềm Tiêu Tối Điềm Edit : Cắn ngươi:3 Thể loại : Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, HE, tình cả...
3.5K 51 35
Bạch Hải Du một doanh nhân thành đạt 27t, một con người bí ấn sau này, hiện tại nhìn là một cô gái, sau này là một tomboy đẹp không tỳ vết. Cao 1m8 c...
10.3K 273 10
Bộ truyện có H TỤC nên cân nhắc trước khi đọc và đọc tag trước khi xem **[FUTANARI] Có bách, có ngôn, có r.a.p.e, vv.. tùy theo suy nghĩ của mọi ngườ...