Mobster For Rent (Romantic Co...

By Pin_Laptop

2.7K 30 10

Author: Huntress Translator: minhchung Rating: MA Pairing: Daragon couple Disclaimer: Truyện này được viết bở... More

Prologue
Long fic [Mobster for Rent] Rent 1-THE OLD MAID AND THE MOBSTER BOSS
Long Fic [Mobster for Rent] Rent 2 - TRIAD ORGANIZATIONAL STRUCTER
Long Fic [Mobster for rent] Rent 4 - LOCKS OF LOVE
Long Fic [Mobster for rent] Rent 5 - BOMMIE INTERVENTION
Long Fic [Mobster for rent] Rent 6 - BOYFRIEND TRAINING
Long Fic [Mobster for rent] Rent 7 - GIRLFRIEND TRAINING - PART I
Long Fic [Mobster for rent] Rent 7 - GIRLFRIEND TRAINING - PART II
Long Fic [Mobster for rent] Rent 8 - DRINKING BUDDY
Long Fic [Mobster for rent] Rent 9 - THE MOBSTER, G-DRAGON
Long Fic [Mobster for rent] Rent 10 - SWEET BUN - PART I
Long Fic [Mobster for rent] Rent 10 - SWEET BUN - PART II
Long Fic [Mobster for rent] Rent 11 - SLEEPOVER - PART I
Long Fic [Mobster for rent] Rent 12 - SLEEPOVER - PART II - 1
Long Fic [Mobster for rent] Rent 12 - SLEEPOVER - PART II - 2
Long Fic [Mobster for rent] Rent 13 - THE TWO DAY SEMINAR - PART I
Long Fic [Mobster for rent] Rent 13 - THE TWO DAY SEMINAR - PART II
Long Fic [Mobster for rent] Rent 14 - JIYONG, THE RENTED BOYFRIEND- PART I
Long Fic [Mobster for rent] Rent 14 - JIYONG, THE RENTED BOYFRIEND - PART II
Long Fic [Mobster for rent] Rent 15 - CONFUSION - PART I
Long Fic [Mobster for rent] Rent 15 - CONFUSION - PART II
Long Fic [Mobster for rent] Rent 16 - CANOODLE - PART I

Long Fic [Mobster for rent] Rent 3 - THE TRIAL DATE

112 2 0
By Pin_Laptop

Sandara's POV


Thôi nào,thôi nào, thôi nào! Nhắn tin đi, nhắn tin đi, nhắn tin cho tôi đi!!


Tôi đang ngồi trên giường, ôm lấy đầu gối của mình và chăm chú nhìn vào điện thoại tôi đang đặt ngay ngắn phía trước mặt. Tôi cũng không rõ tôi đã nhìn nó chăm chú trong bao lâu rồi nữa bởi tôi dồn hết năng lượng của tôi để thôi miên nó nháy sáng hoặc rung chuông, báo hiệu có ai đó đang nhắn tin hay gọi điện cho tôi.


Tôi không thể ngủ được, biết rõ rằng ngày mai là buổi hẹn hò thử. Ý tôi là, tên khốn đấy thậm chí còn chưa báo cho tôi biết thời và địa điểm gặp mặt nữa!


Tôi thở dài nặng nhọc khi chuyển hướng nhìn về phía đáng lẽ tủ quần áo của tôi phải ở đó. Hiện giờ thì nó đang được thế chỗ bởi một đống lộn xộn bày bừa. Tôi chắc rằng ngăn kéo quần áo của tôi ở đâu đó phía đấy. Một lúc trước, tôi đã lục tung đống quần áo của mình để tìm thứ gì đó mặc được. Tôi cũng mua quần áo mới nữa (một ĐỐNG quần áo mới) để mặc cho buổi ngày mai, nhưng mỗi ngày trôi qua, tôi lại thấy không hài lòng với bộ cánh tôi vừa mới mua ngày hôm trước.


Liệu có bạn trai thật sự mệt mỏi vậy sao?


Tôi thậm chí không muốn tưởng tượng tôi sẽ phải cư xử như thế nào nếu tôi thật sự có bạn trai. Là một người luôn lo lắng không đâu, tôi chắc rằng tuổi thọ của mình sẽ giảm đi một nửa vì suy nghĩ quá nhiều. Nhưng đó mới chính là tôi, tôi luôn luôn lo lắng quá đáng và không cần thiết. Và điều đó cũng là một phần lý do tại sao tôi có thể hoàn thành xuất sắc vị trí Trưởng dự án của nhóm Blackjack.


Tôi thở dài lo lắng một lần nữa khi đi vào phòng tắm. Cảm giác thất vọng bắt đầu dâng lên trong tôi khi tôi vừa soi gương vừa đánh răng. Đáng thương. Dara, MÀY-QUÁ-ĐÁNG-THƯƠNG. Mày trở nên hồi hộp vì một người mày định 'thuê' đóng giả làm bạn trai mày? Và mày thấy vui vì những gì anh ta làm mặc dù mày biết rõ đó chỉ là những màn đóng kịch?


Mày chỉ cần nói với đồng nghiệp của mày và tiết lộ sự thật, mày thật ngốc mà. Mày thật sự nghĩ rằng...


<*BEEP – Tin nhắn! Tin nhắn!>


Mắt tôi lần như rớt khỏi tròng khi tôi nghe thấy chuông điện thoại. Với bàn chải đánh răng còn nguyên ở trong mồm, tôi vội vã chạy ra khỏi phòng tắm và lao đến giường, vồ lấy chiếc điện thoại và cuối cùng hạ cánh ở dưới sàn nhà vì tôi đã lao quá sang cả phía bên kia giường.


<*BLLLLLAGGGG>


Aigoooo, cái lưng của tôi.


Tôi hớn hởn mở tin nhắn khi tôi xoa xoa cái lưng nhức nhối của mình.


Hey Đồ lập dị, 10h sáng mai tại viện bảo tàng quốc gia. Jiyong


Viện bảo tàng quốc gia? Viện bảo tàng? VIỆN BẢO TÀNG???! Cái quái gì chứ!! Không một chút lãng mạn nào cả. Tôi đã rất mong chờ buổi hẹn hò sau khi anh ta gửi tặng tôi lẵng hoa. Nhưng VIỆN BẢO TÀNG? ARrrrrgh!


Hey Đồ khốn, sao anh lại gọi tôi là Quái đản? Anh thậm chí còn chưa thuyết phục tôi 'thuê' anh, có nhớ không vậy? Sao anh lại chọn Viện bảo tàng quốc gia chứ hả? Dara


Tôi gửi tin nhắn đi và chờ anh ta trả lời...và chờ đợi...và chờ đợi.ÔI CHÚA TÔI!!!! Anh ta khiến tôi phát điên lên được!!!


========================


Sandara's POV


Tôi nhịp nhịp chân một cách thiếu kiên nhẫn và nhìn lại đồng hồ một lần nữa. Đã 10h30' sáng rồi, và tôi vẫn không thấy Jiyong đâu cả!


Tôi đang đứng ở đây, đang mặc một chiếc váy rất dễ thương màu hồng và một đôi guốc trắng (cái mà đang từ từ giết chết cảm giác ở bàn chân và bắp chân tôi. Lạy chúa! Tôi sẽ bại liệt sau ngày hôm nay mất!), trong khi tên khốn đấy đã TRỄ HẸN 30 PHÚT rồi!


Tôi thở dài bực dọc và chùng vai xuống. Quá tồi tệ cho buổi hẹn hò đầu tiên của tôi. Tôi đang bận rộn tiếc thương cho chính mình thì ai đó chọc chọc vào vai phải của tôi. Tôi nhìn sang phải và một ngón tay chọc luôn và má của mình.


"Tìm được cô rồi," anh ta nói với vẻ bình thản. Tôi bực tức quay sang phía anh ta và mùi nước hoa quyến rũ cùng với vẻ ngoài nóng bỏng của anh ta đập vào tôi, khiến tôi tha thứ cho anh ta ngay lập tức.


"Hey...", tôi lầm bầm yếu ớt. Hey??? Ôi chúa ơi, Dara! Mày phải mắng anh ta tận lực!! Tại sao mày lại cư xử như một nữ sinh trung học thế hả!!!


"Sao anh đến trễ vậy?!", tôi cuối cùng cũng có thể hỏi. Hoorraaayyyy!! Tôi đã tìm lại chiếc lưỡi mình đã đánh mất lâu năm!

Anh ta chỉ nhún vai và nhếch mép cười với tôi, khi đút cả 2 tay vào trong túi quần. Anh ta đúng là không thể tin nổi. Sao anh ta có thể cư xử như không có chuyện gì sau khi bắt tôi phải chờ suốt 30' chứ?


"Cô đã rất chăm chút nhỉ," anh ta nói. Đấy là một lời khen hay chỉ là một lời nhận xét bình thường vậy? Tôi bối rối kiểm tra lại xem mình trông có ổn không. Ý tôi là, tôi không thường xuyên diện mấy bộ cánh kiểu này cho lắm, nhưng tôi quyết định thử mặc chúng bởi đây là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi.


"Đi nào," anh ta bảo tôi và quay người bắt đầu rảo bước. Miệng tôi há hốc ra khi tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào lưng anh ta. Sao anh ta có thể cứ bước đi như thế nhỉ? Không phải anh ta phải đối xử ngọt ngào và chu đáo để thuyết phục tôi quyết định 'thuê' anh ta sao?


Hừmmmm! Cơ hội của anh ta để trở thành "bạn trai cho thuê" của tôi đang mất dần qua từng phút đồng hồ. Tốt nhất anh ta nên làm gì đó gây ấn tượng tốt để tôi có thể thay đổi suy nghĩ của mình, bởi ngay lúc này, tất cả những gì tôi thấy thì anh ta đúng là một tên khốn. Một tên khốn quyến rũ, não bộ của tôi nói chen vào. Đúng vậy.


Jiyong-tên khốn, đang mặc một chiếc sơ mi đơn giản và một chiếc quần jeans và tôi phải nói rằng, anh ta đang thu hút ánh nhìn của tất cả những người phụ nữ xung quanh đây. Ánh mắt họ dường như lóe sáng khi anh ta đi ngang qua.


Dù sao thì, bởi vì anh ta cứ tiếp tục bước đi nên tôi cũng theo đuôi đằng sau anh ta. Tôi chỉ có thể bước từng bước ngắn bởi đôi cao gót tôi đang mang, nhưng anh ta dường như không thèm để ý tới điều đó. Hay là anh ta có? Tôi nghe thấy tiếng khúc khích cười khi anh ta liếc nhìn đôi giày của tôi. Và anh ta đột nhiên tăng tốc. Anh ta cố tình làm thế! GRÀOOO, tên KHỐN NẠN này!!


Tôi không dám than phiền bởi tôi biết đây là lỗi của tôi. Bằng cách nào đó, tôi có cảm giác rằng anh ta sẽ đổ lỗi cho tôi, bởi vậy tôi thà ngậm miệng lại còn hơn phải thừa nhận là anh ta đúng. Tôi không nên mang cái gì đó bất tiện như thế này, 

aiisssh! Tôi đã nghĩ rằng Viện bảo tàng quốc gia chỉ là nơi hẹn gặp và chúng tôi sẽ đi đến nơi nào đó ấm cúng hơn.


Tôi đang bận rộn nhìn xuống đường, cẩn thận hết sức để không bị trượt chân ngã và teo đời. Khi tôi ngước nhìn lên thì anh ta đã biến mất! Tôi bắt đầu thấy lo lắng? Anh ta bỏ rơi tôi tại đây ư? Liệu có phải vì tôi trông quá lố bịch với đôi guốc quá cao và chiếc váy hồng quá đáng yêu này? Nhưng tôi đã nghiên cứu cẩn thận trên các trang web thời trang và đây rõ ràng là mẫu mới nhất mà!


Tôi dừng bước và bắt đầu lo lắng đảo mắt nhìn ra xung quanh. Anh ta đã đi vào viện bảo tàng rồi ư?, hay anh ta đã rẽ sang phía công viên? Khi tôi nhìn sang phía bên phải, đằng xa, anh ta đang bắt chéo tay trước ngực, dựa người vào tường và đứng cười vào mặt tôi. Tôi nhăn mặt và trề môi bực dọc khi cố gắng lại phía anh ta thật nhanh.


"Đáng lẽ cô nên nhìn vẻ mặt của cô lúc đó, tôi nghĩ cô chuẩn bị khóc cơ đấy," anh ta vừa cười vừa nói. Tôi trừng mắt nhìn ănh ta. Đã có ai từng 'thuê' người này chưa vậy? Tôi nghĩ tôi là người duy nhất chịu đựng được anh ta trong vòng 10'.


"Anh biết gì không? Là một người đang cần được thuê, những gì anh đang làm là rất tệ," tôi đáp trả. Không hiểu sao, dường như anh ta coi việc khiến tôi nổi giận là một việc hết sức thú vị. GRỪ~


Anh ta chỉ cười vào vẻ mặt khó chịu của tôi và khẽ véo má trái của tôi.


"Cô thật sự rất thú vị," anh ta nói. Aaahhh! Tên khốn này, thiệt tình!! Khi tôi vừa định tiếp tục đấu khẩu thì anh ta là đột ngột xoay người và cất bước! Aigoo, liệu tôi có nên cho anh ta một cơ hội không? Cuối cùng thì tôi cũng lại yên lặng đi theo. Ít nhất thì bây giờ anh ta đã đi chậm lại.


Chúng tôi tiến vào công viên và dừng bước dưới một tán cây, ở đó đã trải sẵn một tấm vải và một chiếc giỏ picnic đặt ở trên.


"Tadaaa!!!", Jiyong chỉ vào nó như thể đó là một kiệt tác. Tadaaa?? Tôi lườm anh ta và nhìn cái giỏ picnic một cách bất lực.


"Đáng lẽ tối qua anh nên bảo tôi là chúng ta sẽ đi picnic," tôi nói, không thể che giấu sự thất vọng của mình.


"À, tại tôi không hề nghĩ rằng cô sẽ xuất hiện như vậy," anh ta lạnh lùng nói và ngồi xuống chỗ tấm vải được trải sẵn.


"Như thế nào?"


"Trưng diện để gây ấn tượng với tôi", anh ta khịt mũi khi nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới. Tôi thậm chí không thèm đôi co với tên khốn này nữa và tiến lại phía thảm vải. Tôi đang đói bụng và ở tình thế này, tôi cũng không thèm quan tâm nếu bộ cánh của tôi đang diện có phù hợp hay không nữa. Cái quái gì chứ, ít ra thì tôi đang hơi trưng diện một chút, chứ không phải như cái lần tôi vào nhà hàng và mặc ăn như một đứa ăn xin.


Tôi mở chiếc giỏ picnic ra và bắt đầu sắp xếp đồ. Tôi bỏ chúng ra đĩa và đưa đồ ăn cho anh ta. Jiyong cau mày nhìn tôi khi tôi rót nước vào cốc cho anh ta.


"Sao chứ?", tôi hỏi. Anh ta chỉ lắc đầu và nhún vai.


"Tôi nghĩ rằng cô không rành chuyện nội trợ bởi cô là người phụ nữ của sự nghiệp," anh ta nói khi bắt đầu dùng bữa. Tôi cười khúc khích trước lời nhận xét của anh ta. Anh ta quan sát cũng kĩ lưỡng đấy chứ, phải không?


"Tại tôi luôn là người chị lớn dù là ở nơi làm hay ở nhà, bởi vậy tôi cũng quen với việc chăm sóc người khác và tự chăm sóc bản thân. NHƯNG!!! Tôi không giỏi nấu nướng đâu," tôi lắc ngón tay trước mặt anh ta. Anh nhìn chằm chằm vào ngón tay đang lắc lư của tôi và cười một cách nham hiểm. Trước sự KINH HOÀNG và BẤT NGỜ của tôi, anh ta đưa đầu ngón tay của tôi VÀO TRONG MIỆNG và mút nó!!! ÔI CHÚA TÔI!!!!!


Điều đó khiến cho tôi chấn động cả linh hồn!! Mắt tôi gần như lồi ra khi nhìn chằm chằm vào ngón tay đang dính nước bọt của mình! Cái mà tôi vừa chạm phải không phải lưỡi của anh ta đấy chứ?! AAAAHHHH!!! Tôi nghĩ mình sắp ngất rồi. TÔI ĐANG CHUẨN BỊ NGẤT ĐÂY!!!!!


"Này, Quái đản, ăn thôi," anh ta nói như thể chả có gì đã xảy ra. Tôi vẫn chưa hết sốc mà nhìn chằm chằm vào anh ta. Ngón tay tôi vẫn còn ở nguyên trên không trung, tôi thậm chí còn không dám thu tay về!


"Gì nữa, cô muốn tôi mút nó thêm lần nữa à?", anh ta thản nhiên nói. Làm sao anh ta có thể thản nhiên như vậy chứ???? Trong khi tôi chỉ còn cách một cơn trụy tim một chút xíu nữa thôi.


"Có đồ ăn dính trên ngón tay của cô lúc đấy, vậy nên tôi đã mút nó," anh ta nói gì cơ??!


"G-giấy ăn," tôi nói trong khi cố hớp lấy không khí BỞI VÌ TÔI ĐANG KHÔNG THỂ THỞ ĐƯỢC!!


"Hử?", anh ta hỏi.


"Anh...đáng lẽ...chỉ cần...đưa tôi tờ giấy ăn," tôi nói trong khi vẫn đang khó thở.


"À, tại nó đang ở ngay trước mặt tôi. Bởi vậy cứ mút lấy nó thì dễ hơn. Đây...mmmmm," anh ta giải thích và đặt đầu ngón tay của tôi vào trong miệng anh ta MỘT LẦN NỮA!!!


AAAHHHHH!!! Chuyện này sẽ ám ảnh giấc ngủ của tôi HÀNG THÁNG TRỜI mất thôi!!!


=======================


Sau đó Dara và GD đi vào trong viện bảo tàng và thăm thú xung quanh, với Dara cố gắng giữ một khoảng cách an toàn với GD. Trái tim cô vẫn chưa hồi phục lại được sau tai nạn mút-ngón-tay trước đó. Cô có thể thấy mặt mình nóng bừng lên mỗi khi nghĩ về việc đó.


Tuy vậy thì GD trông hoàn toàn bình thường. Hắn rảo bước xung quanh và chăm chú xem các mẫu vật, trong khi Dara dè dặt đi theo hắn ở phía sau, với đôi giày cao gót đang tạo nên tiếng click vang khắp viện bảo tàng qua mỗi bước cô đi. Có sự quyền uy và thu hút tiết ra từ GD, bởi vậy mọi người đều bị ấn tượng bởi sự hiện diện của hắn. Còn Dara thì lại thu hút ánh nhìn tò mò lẫn thương cảm của mọi người bởi cô rõ ràng đang bị đôi giày cao gót của mình hành hạ.


<*click click click>


Dara thở dài và cúi đầu thật thấp bởi cô quá xấu hổ vì đôi giày ồn ào của mình. Co sẽ không ngạc nhiên nếu nhân viên bảo vệ tới và kéo cô ra ngoài. Cô chỉ muốn ra khỏi viện bảo tàng ngay lập tức nhưng cô không dám mở miệng nói với GD. Gì chứ, cô thậm chí còn thể nhìn vào mắt hắn sau những gì đã xảy ra.


Đột nhiên, GD dừng bước và quay lại nhìn Dara. Cô lập tức giả vờ như mình đang rất hứng thú với một mẫu cổ vật và chăm chú xem xét nó. GD khẽ nghiên đầu và chăm chú quan sát cô. Dara, trong khi đó, thì đang nín thở vì quá căng thẳng.


"Cô rất buồn cười," hắn khẽ cười và véo nhẹ chóp mũi cô.


Mình buồn cười ư?? Đấy là một lời chế nhạo à?, Dara khẽ nhăn trán và bĩu môi khi nghĩ vậy, điều đó càng khiến GD cười thêm.


"Bây giờ hãy đi thăm Namsangol," hắn nói và bắt đầu đi về phía bãi đỗ xe. Dara gần như rớt hàm. Làng cổ truyền Hàn Quốc Namsangol ư? Nghĩa là phải đi bộ tiếp sao?


GD thấy bất ngờ vì hắn không thấy Dara than phiền bất kì lời nào, mặc dù hắn biết bàn chân cô bây giờ phải gần như tê liệt vì đôi giày cao gót. Cô thậm chí còn không nói bất cứ lời nào khi hắn bảo rằng họ sẽ đi thăm Namsangol. Hắn liếc nhìn và mỉm cười khi hắn thấy cô đang reo hò như một đứa trẻ khi quan sát cách làm bánh gạo cổ truyền của người Hàn Quốc. Người đàn ông đang làm bánh gạo liền mời cô tham gia thử và cô nhiệt tình chấp nhận.


Cô giữ chiếc chày gỗ thật chắc và giã thật mạnh xuống chiếc bánh gạo ở trên bàn. Vẻ mặt cô liền xụ xuống, khiến đám người xung quanh cười rộ lên. Cô thậm chí còn vẫy tay chào họ và còn xòe váy nhún gối chào. Những người xung quanh lại cười phá lên và vỗ tay khen ngợi cô. Dara nâng chiếc chày gỗ lên cao như thể đó là một chiến lợi phẩm. GD cũng vô thức vỗ tay khen ngợi cô cùng với những người xung quanh.


Họ tiếp tục lặng lẽ đi dạo và đột nhiên GD bảo Dara rằng đã đến lúc phải đi tới điểm tiếp theo.


15' sau đó, Dara gần như phát khóc khi cô nhìn theo lưng của GD. Đầu tiên là viện bảo tàng, sau đó là làng cổ truyền, và bây giờ thì là chuyến leo núi ngắn lên đỉnh tháp Namsan???!! Cô cắn môi khi nhìn lên sườn dốc phía trước mặt. Muốn lên được tháp Namsan, họ phải đi bộ trên sườn dốc khoảng 10' từ nơi đỗ xe gần đỉnh.


Các đầu ngón chân của cô đã không còn cảm giác và bàn chân của cô thì đang gào lên trong đau đớn. Cô nhìn về phía GD, người đang lặng lẽ đi trước mặt cô như thể không một chút quan tâm rằng chân cô gần như lìa ra khỏi cơ thể rồi.


Dara ngước mắt nhìn lên và thấy GD đang quan sát cô với vẻ tò mò.


"Cô rất buồn cười," hắn nói điều đó lần thứ hai trong ngày và cười khẽ.


"Geee, tôi đã nghe rõ điều đó lúc nãy rồi," cô mỉa mai đáp lại và cố gắng lê bước.


"Cô đãng lẽ nên đá tôi," GD nói. Dara dừng bước trước mặt hắn, chống hai tay ngang hông và thở dốc.


"Ý anh là sao?", cô hỏi khi vẫn cố gắng thở lại bình thường.


"Rõ ràng là cô ghét sự sắp xếp của tôi cho buổi hẹn hò thử nhưng cô vẫn làm theo mọi việc," hắn nói khi đút cả hai tay vào trong túi quần. Họ đang đứng ở giữa sườn dốc dọc theo hàng cây, một làn gió nhẹ thổi qua họ khi một vài cặp đôi khác lướt qua khi họ cũng đang đi bộ về phía tháp Namsan.


"Tôi không phiền chút nào cả. Tôi rất lấy làm cảm kích bởi anh đã nghĩ cho tôi, chưa ai làm như vậy cho tôi trước đây cả," Dara trả lời và cô bắt đầu đi vượt qua GD.


GD đứng yên tại chỗ của hắn và nhìn theo cô.


"Sao vậy? Đi nào, không phải chúng ta phải lên tới đỉnh sao?", Dara nhướng mày hỏi, chỉ tay về phía ngọn tháp. GD mỉm cười và tháo giày của hắn ra, đi về phía của Dara. Hắn liền quỳ xuống trước mặt cô và tháo đôi giày cao gót Dara đang đi, giúp cô xỏ chân vào giày của hắn. Dara tìm cách phản đối nhưng GD giả vờ như không nghe thấy gì cả.


Dara nhìn chằm chằm vào GD khi hắn cẩn thật giúp cô xỏ chân vào giày của hắn. Hắn thậm chí còn giúp cô buộc thật chắc dây giày. Làm xong, hắn đứng vậy và tiếp tục đi bộ chỉ với đôi tất mang dưới chân. Dara chộp lấy đôi giày cao gót của mình và đuổi theo sau GD.


"Này, tất của anh sẽ bị bẩn mất, tôi ổn mà, tôi..."


"Sssssshhhhh", GD cắt lời cô, nhìn thắng phía trước, không thèm liếc nhìn cô mà vẫn tiếp tục bước đi.


Ở ngay gần đó, Youngbae, TOP cùng với vài người của hắn đang tò mò dõi theo, và hoàn toàn bất ngờ bởi hành động của hắn. GD đã ra lệnh cho bọn hắn phải giữ khoảng cách bởi Dara có thể nhìn thấy. Bọn hắn chỉ được gọi GD nếu có việc gì khẩn cấp xảy ra.


Và chuyện khẩn cấp đã xảy ra. Một bản kẽm để in tiền nhân dân tệ giả của hội Tam Hoàng đã bị đánh cắp và phi vụ trao đổi sẽ diễn ra trên một chuyến xe cáp tại tháp Namsan. Không may mắn rằng, đấy chính là nơi GD và Dara đang đi tới.


nguồn: Kites

Continue Reading

You'll Also Like

153K 15.1K 95
H+ nhưng nói không với futa và nam hoá 😩
69.6K 6.3K 39
Fic vô tri Bối cảnh trường đại học Ooc, nói tục Đọc kỹ lưu ý trước khi vô fic nha mấy bồ iu
484K 40.3K 93
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...
343K 29.1K 66
Truyện đã hoàn: 57 chương + 7 ngoại truyện + HE. --- Không phải tổng tài ác ma và tiểu kiều thê của anh ta, ở đây chỉ có siêu phẩm bom tấn kể về cuộc...