Anh trai thật lợi hại.
Đan dược này còn đáng sợ hơn kim thạch, nếu nó được sản xuất hàng loạt thì tra công như Sở tổng sống như thế nào?
Bùm, trái tim nổ, bùm, lại nổ, bùm bùm bùm.
Linh cục cưng: Hình ảnh quá đẹp, ta không nhìn nổi...
Cũng may Sở tổng từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, thấy biến cũng không sợ, dù trái tim có run rẩy thì trên mặt vẫn giả vờ được.
Nhưng Quân Mặc không hổ danh là thiên sứ, lời sau đó lại hòa hoãn lại: "Ta không thể giải thích về những thứ mà Tạ Thiên Lan cho ngươi xem, nhưng ta có thể chứng minh mình yêu ngươi."
Sở Mộ Vân nhận ra y muốn làm gì.
Quân Mặc buông hắn ra, nhẹ nhàng cười: "Ta ăn Khóa Tâm Đan, ngươi tin ta được không?"
Đây quả thật là cách đơn giản mà thô bạo! Nhưng hiệu quả lại hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Thủ đoạn của Tạ Thiên Lan rất cao minh, để cho Lăng Mộc nhìn thấy các bức tranh, sau đó một mồi lửa thiêu rụi, chết không đối chứng; mà "gương kí ức" bị động tay, năm phần thật năm phần giả, trộn với nhau thì phân biệt như thế nào? Cuối cùng là trong mê trận, đối thoại giữa Quân Mặc và Thẩm Thủy Yên càng có thể là bịa đặt. Nhưng thời cơ quá chuẩn, sau đó Quân Mặc và Tạ Thiên Lan đúng lúc xuất hiện...
Nếu là Lăng Mộc chân chính, không thể nghi ngờ rằng hắn sẽ tuyệt vọng mà chết tâm.
Thật ra Sở Mộ Vân còn đang lo không biết Quân Mặc nên nói rõ ràng như thế nào. Hắn còn đang định để nước chảy đá mòn, thời gian dài sẽ khiến Lăng Mộc không suy nghĩ nữa, khúc mắc chậm rãi được xóa bỏ - Tuy rằng cuối cùng vẫn sẽ lưu lại bóng ma.
Nhưng chiêu này của Quân Mặc lại giải quyết tất cả vấn đề.
Nguồn gốc của tất cả mọi chuyện là do Lăng Mộc nghĩ Quân Mặc không yêu mình, chỉ đang lừa gạt và lợi dụng. Nhưng chỉ cần Quân Mặc ăn Khóa Tâm Đan, mọi chuyện đều có thể chứng minh, sau đó... hiểu lầm lớn đến mức nào đều sẽ được giải quyết.
Quân Mặc cọ chóp mũi hắn, trong mắt tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng gọi: "A Mộc..."
Sở Mộ Vân than nhẹ trong lòng, đón nhận nụ hôn của y: "Xin lỗi, A Mặc."
Quân Mặc giật mình.
"Ta không nên nghi ngờ ngươi." Đôi mắt Sở Mộ Vân ngập hơi nước: "... Nhưng ta rất sợ, sợ rằng..."
Quân Mặc giữ cổ hắn, thô bạo hôn xuống.
Lần này không còn đơn thuần là cánh môi chạm nhau, trong nháy mắt y xâm chiếm khoang miệng của hắn, đầu lưỡi quấn lấy nhau. Sở Mộ Vân cũng nhiệt tình đáp lại.
Ôm hôn kịch liệt, vừa tuyệt vọng vừa thâm tình, vừa sợ hãi vừa may mắn, liều mạng chứng minh, đòi hỏi, chiếm hữu.... Dáng vẻ cường thế, nụ hôn thô bạo nhưng bao trùm lại vô cùng cẩn thận.
Tuy không thể tuyên bố với thiên hạ, cũng không hề thuần túy sạch sẽ, nhưng lại mang theo chấp niệm bất hủ, cho dù rơi vào địa ngục vẫn muốn bảo vệ cho hắn.
Bởi vì - y không dám tưởng tượng mất đi hắn sẽ như thế nào.
Cơ thể Sở Mộ Vân còn chưa hồi phục, theo lí thuyết không nên làm quá mức, nhưng Quân Mặc lại không muốn dừng lại.
Y còn chưa làm xong màn dạo đầu đã cứng rắn đâm vào.
Sở Mộ Vân đau để mức trán toát mồ hôi. Quân Mặc hôn hắn, đôi môi run rẩy: "A Mộc, đừng rời khỏi ta..." Cho dù như thế nào cũng đừng rời khỏi ta.
Sở Mộ Vân tự sát không thành, lại suýt bị chịch chết.
Có câu nói như thế này, chó cắn là chó không sủa.
Quân Mặc bình thường là dáng vẻ nhi đồng ngoan ngoãn, lúc lên giường thì không còn là người.
Sở Mộ Vân thương y chịu khổ nên không tránh khỏi dung túng quá mức. Một tháng không biết ngày đêm cứ trôi qua như vậy... Linh cục cưng bị nhốt suốt ngày chịu không nổi nữa: "Đây là dos4.0 trả lời tự động: Nghĩ cách ra ngoài hít thở không khí đi QAQ!"
Sở Mộ Vân: "..."
Một tháng nay, cơ thể Sở Mộ Vân vẫn luôn trong tình trạng nửa tốt nửa không. Vết thương đã sớm lành, nhưng hắn không nhấc nổi người dậy, không thể tích lại năng lượng, sức mạnh cũng rất khó khôi phục.
Nửa ngày là ở trên giường với Quân Mặc, thời gian còn lại là ăn, ngủ...
Đã lâu rồi hắn chưa gặp Dạ Đản Đản.
Sở Mộ Vân lập tức tỉnh táo lại...
Một tháng này chỉ sợ Dạ Đản Đản đói đến mức sắp phát điên.
Hắn còn hứa dẫn y đi Bích Huyết Trì...
Nhưng mà đợi thêm nữa cũng không sao...
Trong lòng Sở Mộ Vân đột nhiên giật mình: "Linh, duy trì tỉnh táo!"
Linh cục cưng nghe vậy rất hưng phấn: "Ta có thể ra ngoài rồi sao ~\(≧▽≦)/~" Nó lập tức phóng thích kĩ năng.
Sở Mộ Vân cảm thấy như thể có dòng nước trong vắt chảy qua đầu, cảm giác mơ hồ tiêu tan rất nhiều.
Nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác uể oải toàn thân.
Trong lòng Sở Mộ Vân nghi ngờ, ánh mắt tối xuống.
Lúc này Quân Mặc trở về từ bên ngoài: "A Mộc, ăn một chút đi."
Vẻ mặt y dịu dàng, khuôn mặt thanh tú dưới ánh sáng dạ minh châu vô cùng xinh đẹp, giống như đang phát sáng. Khiến người ta trong nháy mắt như gặp được thần linh, không dám khinh nhờn.
Sở Mộ Vân mỉm cười: "Ta muốn uống rượu."
Quân Mặc dịu dàng nói: "Cơ thể ngươi vẫn chưa hồi phục."
Sở Mộ Vân nhíu mày, muốn nói nhưng không biết nói gì.
Quân Mặc như thể không nhận ra, dịu dàng hôn xuống trán hắn: "Quả này rất ngon, nếu ngươi không muốn ăn gì thì thử nó xem."
Trong tay y là loại quả màu đỏ tươi, to bằng quả trứng gà, vỏ mỏng mọng nước, chỉ nhìn cũng thấy rất tươi ngon.
Sở Mộ Vân cầm lấy, ăn một quả, không nhịn được nở nụ cười: "Ngọt quá."
Quân Mặc lại đưa cho hắn quả nữa: "Thích thì ăn thêm đi."
Sở Mộ Vân nghe lời ăn liên tục ba quả.
Sau đó hắn mơ màng buồn ngủ. Quân Mặc dịu dàng ôm hắn vào lòng, vỗ nhẹ lưng hắn, chậm rãi nói: "Mệt thì nghỉ ngơi đi. Cơ thể ngươi không tốt, cần phải tĩnh dưỡng."
"Ừ..." Sở Mộ Vân nhanh chóng thiếp đi.
Hắn còn chưa mơ được gì đã bị chịch cho tỉnh.
Phía sau hơi trướng, cảm giác mơ màng thoải mái, Sở Mộ Vân hừ khẽ một tiếng. Quân Mặc hôn hắn, một nụ hôn vô cùng triền miên.
Cơ thể Sở Mộ Vân vô cùng mẫn cảm, bị làm đến mức chìm đắm, sau đó lại cầu xin Quân Mặc tiếp tục.
Quân Mặc đương nhiên toàn tâm toàn ý thỏa mãn hắn.
Bọn họ giống như cặp đôi trong tuần trăng mật, sống ở thế giới của hai người, mỗi ngày đều thoải mái, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ tận hưởng mỗi giây mỗi phút ở bên nhau.
Bởi vì da thịt thân cận nên Sở Mộ Vân thậm chí không cảm nhận được Tu La Vực có đến hay không.
Cứ như vậy qua mấy ngày, khi Quân Mặc ra ngoài, Sở Mộ Vân đột nhiên mở mắt.
Hắn xuống giường, bước đi loạng choạng, gần như đứng không vững.
Nhờ vào "duy trì tỉnh táo" Sở Mộ Vân bước ra cửa. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu đến, hắn khó chịu nhắm mắt.
Sau khi chậm rãi thích ứng, hắn cúi đầu nhìn cánh tay tái nhợt không có sức lực của mình, mỉm cười.
Quân Mặc đang... cầm tù hắn sao?