[HunHan shortfic] Tiểu Lộc...

De monicasayles

48.2K 3.5K 230

Tiểu Lộc, cho đến khi những giọt nước mắt kia ngừng rơi, tôi cũng chẳng thể nào ngừng đau, ngừng thương, ngừn... Mai multe

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9.
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15 (END)
Phiên ngoại.
Phiên ngoại 2.
Phiên ngoại 3.

Chương 4

2.3K 217 4
De monicasayles

Người ta nói, nếu yêu ai đậm sâu rồi giờ đây muốn nó trở thành quá khứ, muốn quên đi, muốn tìm cách ghét bỏ, thì... hãy nghĩ đến người ấy và làm bản thân mình đau. Ừ... .Thế Huân cũng biết thế nhưng... không làm được. Tại sao?...

Hôm ấy, cậu thấy anh ẩn hiện trong mưa mà lòng chợt nhộn nhạo khó tả. Nó giống như niềm vui của một đứa trẻ thấy thứ đồ mình thích lại trở về trước mắt. Vậy mà, anh lại một bước quay lưng đi, không nhìn cậu, không cười với cậu, cũng không nói với cậu câu nào. Lộc Hàm hoang mang. Cậu chợt thấy lưng lạnh toát, Huân sẽ chẳng bao giờ như thế, cậu sợ nhìn nhầm, sợ mắt nhòe mưa mà tự an ủi bản thân, thế nhưng, cái gì là sự thật sẽ mãi là sự thật. Có cố mấy, có muốn lừa dối mình mấy thì trong thâm tâm điều đó đã là như vậy rồi... phải không?


Trở về nhà trong tình trạng toàn thân ướt sũng, Thế Huân không nói không rằng nhốt bản thân mình trong phòng suốt cả ngày cả đêm. Anh lên cơn sốt cũng mặc kệ, đói cũng kệ, khát cũng không quan tâm. Ừ, không quan tâm nữa, không có người nào tên Ngô Thế Huân cũng chẳng có ai tên Lộc Hàm. Dường như nỗi đau đã làm lu mờ lí trí anh mất rồi. Cái gì gọi là yêu? Là thương? Cái gì gọi là quan tâm, chăm sóc? Vô nghĩa, mọi thứ đều vô nghĩa. Từ lúc yêu thầm cậu cho đến nay anh chỉ thấy mệt mỏi tột cùng. Chưa phút giây nào Thế Huân thấy mình hạnh phúc. Là anh ép mình phải hạnh phúc...Rồi lại quay sang tự hỏi mình...

- Ngô Thế Huân, nó hình như rất sai trái, phải không?- Tình yêu anh dành cho cậu ấy.

.

Thôi... chấm dứt nhé, chấm dứt chuỗi ngày đau vì yêu, khổ vì yêu, nhói vì yêu rồi cũng khắc khoải vì yêu. Chấm dứt thôi, cái tên Lộc Hàm, chấm dứt cả... câu[ Tiểu Lộc... đừng khóc]. Bởi... giờ đây đã có người giang rộng vòng tay, ôm lấy cậu, lau nước mắt cho cậu, thương yêu và che chở cho cậu. Từ nay, cũng sẽ không có con người ngu ngốc Thế Huân nữa....

Yêu thương làm chi... cho đậm sâu, khắc khoải

Yêu thương làm chi... cho chết ở trong tim.

                                               ***

- Lộc Hàm.. em sao vậy?

- A... em không sao. Anh ăn đi.

Ngày mưa hôm ấy, là ngày anh đau còn cậu hình như là hạnh phúc. Cậu và Diệc Phàm, một đôi. Anh rất quan tâm cậu, chiều chuộng và cả yêu thương nữa. Lộc Hàm hạnh phúc... ừ, rất hạnh phúc. Cậu đã trải qua bao nhiêu đoạn tình cảm rồi, và cũng chưa có ai như Diệc Phàm, con người biết kiên nhẫn chờ đợi để yêu thương, con người dù mang nhiều nỗi đau tuổi thơ vẫn mỉm cười chấp nhận. Chỉ thế thôi, đã đánh cắp trái tim cậu rồi, nụ cười của anh như nắng sớm, lấp lánh biết bao. Vậy thì... cậu còn vướng bận điều gì nữa chứ?

- Ăn xong, anh đưa em đến chỗ này. Nhé.

- Vâng! -mỉm cười tiếp nhận cái xoa đầu của Diệc Phàm, cậu cắm cúi uống hết cốc sữa nguội lạnh.

Nhà thờ ngày chủ nhật đông hơn một chút thế nhưng cũng chẳng làm thuyên giảm cái vẻ yên tĩnh thường ngày, anh dắt cậu vào một khuôn viên nhỏ đằng sau vườn, nơi đó có những đứa trẻ nô đùa vô tư, đáng yêu và hồn nhiên. Chúng cười nói, chạy nhảy với nhau.

- Anh và anh trai mình đã từng sống ở đây.- Giữa những âm thanh hỗn độn, cậu nghe tiếng Diệc Phàm trầm buồn

- ...

- Bọn anh đã từng rất vui vẻ như thế này này.

- ...

- Thế rồi anh ấy theo cánh chim trời bay mất.

Lộc Hàm không biết phải nói gì, chỉ đơn giản là nắm chặt lấy tay anh, cảm thông và trao cho anh một chút ấm áp. Cậu bỗng thấy bản thân mình may mắn vì dù gì cũng có Thế Huân suốt cả một quãng đường dài của tuổi thơ, còn anh, dường như nó đã bị ngắt quãng. Cậu luôn luôn chắc rằng, bên cạnh mình có Thế Huân, nhẹ nhàng và thoải mái. Lộc Hàm... nên gọi cậu là hồn nhiên hay ngốc nghếch đây?

Cả hai đứng lặng ngắm sắc trời đỏ ối phủ dài lên vạn vật, buổi chiều cứ thế trôi đi cùng tiếng chuông nhà thờ vọng lại.

                     ***

- Ngủ ngon nhé! Có gì thì gọi anh.

- Vâng ạ. Anh cũng ngủ ngon.

Nhẹ hôn lên mái tóc của cậu, Diệc Phàm ra về, trong lòng dâng lên niềm vui ngọt ngào.

[ Huân ca ca...]

Tin nhắn bất ngờ từ cậu khiến anh thoáng giật mình

[ Ừ...]

[Anh khỏe không?]

[ Anh khỏe]

Thế Huân cứ thế gửi đi mà không cần phải suy nghĩ hay đọc lại.

[ Hôm nọ... hình như em thấy anh...]

Sững người vài giây, anh trả lời lại, trong đầu vô thức nhủ thầm không phải anh. Phải, không phải là anh, người đó không phải là Thế Huân anh.

[ Không phải đâu, em nhìn nhầm rồi]

Hiện tại là ngày thứ ba rồi, anh bị ốm. Chỉ nằm trên giường rơi vào trạng thái hôn mê, mặc cho cơn sốt hoành hành đến không thở nổi, mặc cho cổ họng khô rát không nói thành lời. Anh đang làm gì vậy? Đang tự hành hạ bản thân để quên đi cậu sao?

Dễ dàng như vậy sao?


Siết chặt điện thoại trong tay, anh gắng gượng trả lời từng tin, từng tin của cậu, còn gì để nhớ, để yêu? Còn gì để mà lưu luyến? Tại sao cứ phải như con thiêu thân lao vào ngọn lửa vốn đã mạnh mẽ đến thiêu trụi như vậy? Ai hiểu cho anh? Ai quan tâm đến anh chứ?

Thật sự anh rất muốn nói rằng ừ là anh đã đứng dưới mưa chờ cậu hàng giờ đồng hồ, là anh như một thằng ngốc chết lặng nhìn hai người ôm nhau, là anh bất chấp tất cả để có thể gặp cậu, chỉ muốn ôm cậu vào lòng dù một chút thôi. Là anh tất cả là anh... Thế rồi rốt cuộc lại nói không phải. Vì không muốn kéo dài cuộc trò chuyện này nữa. Thế Huân rất mệt, rất đau, anh chỉ muốn ngủ một giấc thật dài mà thôi. Để sau giấc ngủ ấy... bản thân sẽ là con người mới, được không?


Lộc Hàm thất vọng, cậu không thể hiểu bản thân mình vì sao khi thấy Thế Huân phủ nhận lại muốn dâng lên trong lòng nỗi buồn khôn tả. Vậy mà cậu cứ ngỡ là anh. Thì ra... cậu lại mơ rồi. Cười nhạo chính mình, rồi nhắn cho anh vài dòng thông báo. Cậu chỉ là muốn chờ đợi phản ứng của người kia thôi.

[ Huân ca ca, em.. vừa quen một người.]

[ Ừ, tốt chứ?]

[ Dạ tốt]

[ Vậy... hạnh phúc nhé, tiểu Lộc. Anh mệt rồi, anh đi nghỉ đây]

[ Vâng. Ngủ ngon, ca ca]


Cái gì đó nghẹn đắng trong cổ họng anh, dẫu cố chấp thì đó cũng là sự thật. Một sự thật mang nhiều muối, trắng tinh và đau xót. Anh muốn hóng gió một chút, ở mãi trong phòng khiến buồng phổi anh ngột ngạt biết bao. Gượng đứng dậy, Thế Huân khoác chiếc áo xanh rêu dày của mình, chập choạng lảo đảo trên con đường đầy gió, ánh đèn, khói bay nghi ngút và cả tiếng xe. Thế Huân... mong chờ gì giữa dòng người vội vã? Vài chiếc xe lao nhanh trong cơn vô thức của anh giữa cơn sốt run người.

Thế Huân...

Au : back to you ^^

Continuă lectura

O să-ți placă și

654K 33.7K 16
tuy hơi ngốc một chút, nhưng là người yêu của trùm trường! viết: 21/7/2020 lúc: 23:23 Tác giả: uyen.m
100K 8.2K 38
"Tuyển thủ Oner, em chưa từng suy nghĩ đến việc sẽ yêu đương với 1 tuyển thủ" "Wooje à, Oner là 1 tuyển thủ, nhưng Moon Hyeonjun mới là người yêu em...
510K 26.2K 49
Trùm trường mê đắm đuối Kookook ngốc Viết:03/06/21 Tác giả: uyen.m
164K 6.5K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...