[Shortfic] Khải-Thiên Hồ ly

By WendyYi23

23.1K 1.3K 59

Tên fic: Hồ Ly Author: Mã Thiên Nhân (a.k.a Wendy) Pairing: Khải-Thiên; Hoành Nguyên Tình trạng: Hoàn thàn... More

Chap 1: Kiếp hồ ly- hạnh phúc chỉ là ảo mộng
Chap 2: Tiểu tiên nữ, nàng là ai?
Chap 3: Kiếp nam nhân, yêu nam nhân là không thể sao?
Chap 4: Đền cho ta!!!
Chap 5: Nói thật cho ta biết, nàng ấy đang ở đâu?
Chap 6: Kiếp hồ ly? Dù ngươi có là gì thì chỉ cần ở bên ta là đủ rồi
Chuyện về Thiên Định: Phần 1
Chuyện về Thiên Định: Phần 2. End.

Bonus: Mãi mãi bên nhau

2.2K 152 10
By WendyYi23

[Bonus] [Hồ Ly- Khải Thiên]
--------------------------------------
Chỉ là nhảm và vô cùng nhảm
---------------------------------
Tính ra thì Thiên Tỷ đã về chốn kinh thành xa hoa này được hơn trăm ngày. Nhưng dường như thứ duy nhất Thiên Tỷ có thể làm quen là việc mỗi tối phải "phục vụ"cho hắn. Chứ mọi thứ còn lại dường như quá mơ hồ so với kẻ suốt ngày ở trên núi tu luyện như y. Vương Nguyên cũng đến kinh thành, hiện sống tại phủ Vương gia, cùng Chí Hoành. Ấy vậy mà tiểu tử ấy lại dễ dàng thích ứng, được bá tánh quý mến. Còn y, suốt ngày cứ lủi thủi trong nhà, thỉnh thoảng đi theo Tuấn Khải ra trận diệt giặc nhưng cũng là trong bí mật. Bá tánh thậm chí còn chưa thấy mặt tướng quân phu nhân chứ nói chi là yêu mến. Nhưng có hắn bên cạnh y cũng không đòi hỏi gì hơn. Tuấn Khải đối với y rất tốt, rất yêu thương y. Thậm chí khi Thiên Tỷ đòi lập thiếp cho hắn, hắn cũng một mực từ chối. Được một kẻ yêu thương như thế, đối với Thiên Tỷ cũng là đủ lắm rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Không hiểu vì lý gì mà mấy hôm nay, Thiên Tỷ cảm thấy vạn phần không khoẻ. Thân thể xanh xao, chẳng buồn ăn gì cả. Mà cứ mỗi khi nhìn thấy sơn hào hải vị thì lại buồn nôn khó tả, mồ hôi túa ra. Theo kinh nghiệm ngàn năm chưa bao giờ trị bệnh của y, nhất định là táo bón rồi :))

Thiên Tỷ nghĩ thế. Vậy là suốt cả 3 ngày, Thiên Tỷ túc trực trong nhà xí mà luyện công. Oái ăm thay, phú tướng quân chỉ có duy nhất một cái nhà xí. Vậy là đại tướng quân uy nghi lẫy lừng của Thiên Phong quốc đành phải ra bụi cây mà giải quyết. Giận thì có giận y đấy nhưng vì bảo bối của lão Vương nói y bị ốm thì cũng đành thôi, lập tức cho xây thêm mấy cái nhà xí phòng hờ trường hợp tương tự. Ba ngày từ nơi tu luyện bước ra, không những bệnh không trị khỏi mà người còn bám đầy mùi hôi, phải ngân nước hoa hồng cả ngày mới khỏi. Không yên lòng trước tình trạng của phu nhân, Tuấn Khải đích thân mời ngự y từ trong cung về phủ để chuẩn đoán bệnh cho y. Vậy mà...

-Lão phu chưa bao giờ thấy điều này, ngay cả trong sách vở cũng chưa từng có ghi. Phu nhân có lẽ đã có hỷ.

-Ngươi nói sao?!

Cả hai nam nhân đều hét lớn, mở to mắt nhìn vị y nhân đang nhanh chóng thu dọn với ý định bỏ chạy.

-Lão phu thật không biết phải làm gì nên mong tướng quân thứ lỗi. Lão phu xin phép đi trước.

Không hiểu vì lý gì mà một lão già có thể chạy với một tốc độ kinh người như thế.

Tuấn Khải hiện không biết nên vui hay buồn. Thiên Tỷ? Có hỷ? Vậy là hắn sắp có con!

Nhưng mà... Làm sao có được? Rồi sinh làm sao?

Thiên Tỷ hiện thời cũng ngây ngốc tựa tên kia. Bàn tay dịu dàng đặt lên bụng, xoa nhẹ. Khẽ mỉm cười, y kéo bàn tay thô ráp kia lại, đặt lên bàn tay mình. Hai đôi mắt nhìn nhau dịu dàng đến lạ. Tuấn Khải cúi người, hôn phớt lên đôi môi hồng của y.

-Ta thật không biết phải làm thế nào mới phải.
Thiên Tỷ lại mỉm cười trước gương mặt lo âu của hắn.

-Ngươi đừng lo. Ta sẽ lên núi gặp sư phụ, có lẽ ngài sẽ có lời giải thích cho chúng ta.

-Vậy ta sẽ đi cùng ngươi.

-Không được. Đó là mật thất của Hồ tinh. Ngươi là người của môn phái khác, võ công lại đạt cực giới. Bọn họ nhất định sẽ không cho chúng ta vào.

Tuấn Khải thở dài, xoa mái tóc y

-Thế cũng được. Nhưng hứa với ta, phải bảo trọng.

-Ta hứa.

Bàn nhỏ trong lòng bàn tay lớn khẽ siết chặt

>~>~>~>~>~>~>~>~>~>~>~>~>~>

Đang luyện công thì lão Hồ tinh chợt nghe một tiếng "rầm" kinh thiên động địa. Vẫn bình thãn, lão nói:

-Tiểu Thiên, ngươi lại trở về phá động của ta sao.

-Tiểu tử đâu dám.

-Lâu năm không gặp, ngươi vẫn không thay đổi nhiều nhỉ?

Lão Hồ quay người lại, nhìn thẳng vào hắc y nam nhân bước qua đống đá nát vụn.

-Võ công cao cường hơn ta rồi. Ta đã phong ấn bức tường đó kĩ càng đến thế vậy mà.

Lão Hồ lắc đầu, khẽ cười trước đệ tử của mình.

-Ngươi đến đây chắc hẳn là phải có chuyện gì rồi. Nói mau rồi trả lại sự yên bình cho ta.

Lão vốn nuôi dạy Thiên Tỷ từ khi y còn bé nên tính cách thế nào lão đều hiểu rõ.

-Sư phụ thật hiểu đệ tử quá. Thật ra đệ tử có chuyện lạ muốn hỏi sư phụ.

-Nói đi!

Thiên Tỷ cắn môi, mặt đỏ lên đôi chút.

-Sư phụ, liệu nam nhân có thể có mang được không?

Lời vừa thốt ra, mắt lão tiền bối lập tức mở to, hốt hoảng, lắp bắp:

-Ngươi thật sự có hỷ sao Thiên Tỷ?

Tiểu hồ ly khẽ gật đầu, mím môi thật chặt.

-Ngươi quả là, kẻ khác người mà.

Từ nhỏ, Thiên Tỷ đã làm nhiều việc khác kẻ khác. Điều này đã khiến lão vô cùng hài lòng cũng như đau đầu trước những hành động khác lạ của đứa trẻ này. Không ngờ đến hôm nay nó lại đi làm cái chuyện động trời đó với một nam nhân, lại còn là nam nhân có thể khiến nó mang thai nữa.

Lão thở dài.

-Ngươi thật là... Hắn ta võ công cao cường lắm có phải không?

Thiên Tỷ gật đầu, vô thức mỉm cười khi nhớ về tướng công của y.

-Người xưa có ghi lại, khi hai sức mạnh cực đại từ hai môn phái kết hợp với nhau thì sẽ tạo ra một hài tử sở hữu đồng thời cả hai sức mạnh đó. Nếu hai môn phái đó nghịch nhau, một bên âm, một bên dương, thì hài tử sẽ sỡ hữu sức mạnh vô song. Thậm chí đối với hai nam nhân, thì điều này vẫn không thay đổi.

Nhìn thấy gương mặt có chút bối rối của Thiên Tỷ, lão nói tiếp:

-Chúc mừng ngươi! Hài tử của ngươi sẽ là người có sức mạnh phi thường.

Lão chúc mừng với gương mặt không mang chút vui mừng nào cả. Bàn tay phẩy phẩy như đuổi ruồi, giọng lười biếng:

-Nói xong rồi, ngươi mau về với tướng công của ngươi đi, không khéo, với sức mạnh của hắn, lên phá cái động này thì lão không đỡ nổi đâu. Nếu thấy biết ơn thì đặt tên hài tử có chữ Hồ là đủ rồi.

Thiên Tỷ cười. Lão quá hiểu rồi, đến mức chẳng cần nói một lời nào lão vẫn rõ.

-Vậy kính sư phụ, đệ tử xin phép.

Lão Hồ khẽ mỉm cười, lắc đầu.

<~<~<~<~<~<~<~<~<~<~<~<~<~

-oe..oe...oe...

Tiếng đứa trẻ nấc lên vang động cả chốn kinh thành về việc tướng quân phu nhân sinh con. Là con trai. Tuấn Khải ôm trọn đứa trẻ vào lòng nâng niu. Lòng không khỏi hạnh phúc mà cười nhăn răng khiến hình tượng tướng quân anh dũng bay đi mất.

-Vương Hồ Thiên Định của ta~

Gương mặt hắn trẻ con đến buồn cười. Bàn tay nhẹ nhàng chạm làn da đứa trẻ như sợ nếu mạnh tay một chút sẽ làm nó đau. Ẳm con vào nơi Thiên Tỷ nằm, Tuấn Khải đặt đứa nhỏ vào lòng y, hạnh phúc ôm hai người thật chặt

-Cảm ơn ngươi, Thiên Tỷ!

Lúm đồng tiền cùng răng khểnh không hẹn mà gặp, mãi mãi bên nhau.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Mã Nhi suốt thời gian qua~

Continue Reading

You'll Also Like

231K 9.6K 67
lichaeng
46.9K 1.5K 25
Fanfic Thiên Khải Ngọt, sủng, HE
891K 53.7K 39
summary: vào một ngày đẹp trời, y/n đăng nhập vào trang web tìm daddy vì tiền và dính phải một đống chuyện. *nhiều chap thiệt nhma mỗi chap có tẹo 🥺...
52.2K 3.9K 35
Some stories about them... All oneshort Muốn mượn idea vui lòng ib qua fb có để trong tiểu sử hoặc ig:phuonyanh_