[Shortfic] Khải-Thiên Hồ ly

By WendyYi23

23.1K 1.3K 59

Tên fic: Hồ Ly Author: Mã Thiên Nhân (a.k.a Wendy) Pairing: Khải-Thiên; Hoành Nguyên Tình trạng: Hoàn thàn... More

Chap 1: Kiếp hồ ly- hạnh phúc chỉ là ảo mộng
Chap 2: Tiểu tiên nữ, nàng là ai?
Chap 3: Kiếp nam nhân, yêu nam nhân là không thể sao?
Chap 5: Nói thật cho ta biết, nàng ấy đang ở đâu?
Chap 6: Kiếp hồ ly? Dù ngươi có là gì thì chỉ cần ở bên ta là đủ rồi
Bonus: Mãi mãi bên nhau
Chuyện về Thiên Định: Phần 1
Chuyện về Thiên Định: Phần 2. End.

Chap 4: Đền cho ta!!!

2.1K 131 5
By WendyYi23

P/s: "Y" trong chap này là Vương Nguyên - "hắn" là Chí Hoành nha~
-------------------------------------

Con cọp láo xược mà Thiên Tỷ sai khiến mang Chí Hoành về hang Vương Nguyên quẳng nam nhân trên lưng xuống trước cửa hang, gầm vài tiếng khinh bỉ rồi phóng đi. Nguyên Nguyên tâm trạng vô cùng bức bối vì phải vác của nợ này về, nay lại bị con cọp hỗn xược khinh liền nổi trận lôi đình. Y trông thấy người nằm sõng soài trên mặt đất không vừa mắt liền lôi ra đá cho vài cái, hét lên:

-Ngươi đi chết đi!!! Chết đi!!! Tự dưng gánh cái đống này!!! Thiên Tỷ, cái đồ đáng ghét!!!!!

Quẳng bớt cơn giận đi nơi khác, Tiểu Nguyên khiêng tiểu tử kia lên giường đá, nhẹ nhàng lấy khăn lau gương mặt bầm tím, rướm máu. Nhịp thở nam nhân kia bỗng trở nên gấp gáp, miệng mở ra thở dốc. Vương Nguyên hốt hoảng, cầm tay hắn lên mà bắt mạch. Nguy quá! Mạch đập nhanh, không khéo vỡ mạch mất. Không được rồi, người hắn lạnh quá! Y vội vội vàng vàng cõng hắn đi vào nơi luyện linh đơn. Đặt kẻ kia vào giữa vòng tròn âm dương theo tư thế ngồi, Y cũng nhanh chóng nhét viên linh đơn bao năm luyện thành qua của mình vào miệng hắn và ngồi sau lưng. Truyền một nửa linh khí của bản thân qua cho hắn, giúp hắn đẩy nọc độc cùng ám khí ra quả thật có chút mệt. Mồ hôi nhễ nhại hai bên thái dương, chạy dọc gương mặt. Nhưng mà... tại sao Vương Nguyên lại phải chăm sóc cho hắn chứ? Y suy nghĩ sau khi cảm thấy người phía trước đã điều hoà được nhịp thở. Đôi mắt thoáng nét hài lòng, miệng nhếch lên đầy thích thú nhưng nhanh chóng chuyển sang vẻ nuối tiếc. Linh đơn của ta~ Quả là uổng phí mà!!! Đem viên linh đơn mà y khổ công luyện thành bao năm qua cứu một tên heo mập chẳng làm nên tích sự gì. Còn tổn hại linh khí của y nữa.

-Chết đi!

Vương Nguyên tức tối hét lên dù biết kẻ y nguyền rũ vẫn chưa thể tỉnh để nghe tiếng y. Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới. Dẫu sao thì y vẫn còn một chặng đường rất dài để vác Lưu Chí Hoành về lại giường đá.

-Chết đi!!!!!!!

--------------------------------------------------

Vương Nguyên thở dài sau khi đặt hắn yên vị nơi giường đá. Thật ra không phải là vì trút được gánh nặng hay nuối tiếc mà là hồi hộp. Theo như bậc thầy năm xưa dạy Nguyên Nhi chữa thương: bị yêu ma nhập, thường sẽ để lại nhiều vết thương chứa nọc độc trên lồng ngực. Muốn chữa khỏi thì phải dùng miệng rút hết nọc độc trông vết thương ra. Nếu không hậu quả khó lường, có khi mất mạng chứ chẳng chơi.

Nhưng mà... làm sao bây giờ? Biết là phải rút nọc độc ra nhưng mà hành động đó có hơi ám muội thì phải. Hai người ở chốn không người làm cái trò "chỉ có trời biết, đất biết" trong khi người kia chưa tỉnh thật không nên đó. Nhưng hắn ta nếu không được chữa thương thì sẽ chết mất. Suy đi tính lại, y đành hi sinh bản thân vì đại cuộc.

Rụt rè gỡ bỏ y phục của nam nhân kia, Vương Nguyên cố gắng không nhắm chặt đôi mắt. Những vết thương thâm tím cũng dần xuất hiện. Và nổi bật giữa những đường đỏ đỏ tím tím là hai hạt đậu hồng hồng. Gương mặt y đỏ chót, bàn tay run run, gượng gạo đặt trên làn da trắng ngần của hắn. Nam tử hán gì mà! Miệng y bỗng trở nên khô khốc, tim đập loạn xạ không ngừng. Khom người xuống, nhẹ nhàng đặt đôi môi mình lên những vết cắt rướm máu, y mút nhẹ khiến chất độc chảy vào trong khoang miệng mình. Đắng... Nhổ bỏ chất lỏng màu đen, Vương Nguyên lại tiếp tục hành động ma mị. Cắn cắn mút mút, y giật mình khi nghe những tiếng rên phát ra từ khuôn miệng hắn. Những âm thanh kích thích ấy khiến y rùng mình. Vương Nguyên liền vội vội vàng vàng rút hết số độc còn lại, đỏ mặt chạy đi mất biến bỏ lại sau lưng là một Chí Hoành với y phục bị trút bỏ phân nửa và tư thế có chút gợi tình.

><><><><><><><><><><><><><><>

Chí Hoành ngồi bật dậy, thân hình lấm tấm mồ hôi. Hắn vừa gặp ác mộng thì phải. Chí Hoành thấy mình bị biến thành lang tinh rồi tấn công Vương Tuấn Khải. Ghê rợn thật! Miệng mở nụ cười chợt im bặt khi nhìn nhận ra vấn đề: đó không phải là ác mộng. Lưu Chí Hoàng đang ở một hang động không người, trên thân thể là những vết cắt chồng lên nhau đau điếng. Khó khăn ngồi dậy, hắn tựa đầu vào vách đá, gương mặt nhăn nhó vì cơn đau. Chí Hoành lại một lần nữa hốt hoảng khi nhận ra y phục không còn nguyên vẹn, và nhận ra trên ngực mình là những "dấu hôn" còn mới. "Dấu hôn"??? Chí Hoành thật sự không dám tưởng tượng ra những gì ai đó đã có thể làm với hắn khi hắn bất tỉnh. Ấy vậy mà những hình ảnh ấy như chạy dọc trong đầu hắn. Chí Hoành như tưởng tượng ra một nam nhân đang cắn mút da thịt hắn, bàn tay sờ soạng khắp cơ thể.

-Không thể được!!! Không thể được!!!

Hắn đứng dậy, chạy ra khỏi hang. Cơn quặn thắt ở bụng chợt xuất hiện khiến hắn nhíu mày, bàn tay bấu chặt quanh vùng bụng. Đôi chân dường như rã rời không thể điều khiển theo ý muốn. Chí Hoành ngay lập tức ngã xuống. Bất lực kêu lên, hắn nhắm chặt mắt, chờ đợi chạm vào mặt đất gồ ghề. Nhưng không, hắn đã lao vào vòng tay một ai đó. Một nam nhân với dáng người mảnh khảnh nhưng có vẻ rất khoẻ mạnh.

Vương Nguyên vừa quay trở lại hang đã trong thấy tên ngốc kia bò ra khỏi giường. Trọng thương như thế thì đi thế nào? Hắn muốn chết hay sao mà còn gượng như thế? Vương Nguyên không nghĩ gì thêm mà chạy tới, vừa kịp lúc ôm chầm lấy thân hình sắp đổ gục kia.

-Ngươi làm cái quái gì vậy?

-T-ta, ta, ngươi là ai?

Chí Hoành vừa định trả lời liền nhận ra hắn vẫn chưa biết kẻ kia là ai. Một nam nhân với gương mặt khả ái. Nam nhân ấy khẽ mỉm cười, dìu hắn về giường đá. Những cử chỉ của y khiến hắn cảm thấy được an toàn.

-Ta là Vương Nguyên, tiểu xà tinh.

-X-xà xà tinh?!

-Ừ

Vương Nguyên lại cười, đôi mắt có đôi chút sáng lên trông thật hoàn mĩ.

-V-vậy sao ta ta lại ở nơi n-này?

Hắn cứ lắp ba lắp bắp, không hiểu do đâu mà miệng không thể nói thành lời, thân thể như rung lên từng đợt. Hương thơm từ người tiểu xà tinh kia xộc vào mũi khiến Chí Hoành có hơi choáng váng.

-Ta thấy ngươi bất tỉnh trên núi nên mang về đây mà chữa thương.

Hai chữ "chữa thương" làm y chợt nhớ tới giây phút ám muội khi ấy. Hai má ửng hồng khả ái. Khẽ lắc đầu, y cắn môi dưới cố gắng không trở nên ngượng ngùng. Lúc này gương mặt Chí Hoành cũng đỏ lựng bởi trí tưởng tượng đã tặng hắn vài hình ảnh của nam nhân vừa gặp. Hình ảnh gắn với những dấu vết trên làn da trắng nõn. Liếc nhìn Vương Nguyên, y đang mân mê đôi bàn tay ngọc ngà của mình một cách chăm chú, Chí Hoành khẽ gọi y.

-Vương Nguyên. T-ta k-không biết nên nói điều này không nhưng... nhưng mà ta thật sự muốn biết nguyên nhân vì sao trên ta lại c-có những dấu này.

Hắn ngượng ngịu hỏi, không dám nhìn thẳng vào mặt y. Vương Nguyên cũng thế, chăm chăm nhìn một điểm dưới chân. Hai tay đang chặt vào nhau như thiếu nữ bị bắt gặp nhìn trộm công tử nhà người ta.

-Thật ra là... những dấu đó thật ra là do ta làm. Ta, ta không có ý gì đâu. Ta chỉ muốn hút chất độc ra cho ngươi thôi. Thật sự không ý gì khác, ngươi đừng có hiểu lầm.

Nguyên Nhi giải thích. Ngượng muốn chết à~ >"< Y chớp chớp đôi mắt xanh long lanh, nuốt mạnh nước bọt. Hắn ngẩn người một hồi, đột nhiên miệng nở một nụ cười rất ư là biến thái.

-Đền cho ta đi!

-Đền c-cái gì chứ?

Tiểu xà tinh hoảng hốt. Mới vừa nãy còn lắp bắp sao giờ lại cả gan bắt y "đền".

-Ngươi làm mất sự trong sạch của ta rồi đền đi.

-Ngươi, ngươi,... Đừng có mà hồ đồ. Ta mà đi làm mất sự trong sạch của ngươi? Nếu không ta ngươi đã chầu trời từ lâu rồi!!!

-Ai mà biết được. Lỡ ngươi lúc đó nổi cơn biến thái rồi làm gì ta nào biết được. *cười dâm*

-Hỗn xược. Đừng có mà ăn cháo đá bát.

-Ta không biết. Chứng cứ còn trên người ta này. Đền cho ta đi!

-Ngươi!!!!

Vương Nguyên tức tối nắm chặt hai bàn tay. Y rất muốn cho tên này vài đấm nhưng không hiểu vì sao không thể ra tay. Nhịn... Được, y nhịn...

-Hảo. Ngươi muốn ta làm gì.

Chí Hoành cười khoái chí. Hắn đưa gương mặt lại gần gương mặt y. Hơi thở nóng phả tai vào khiến thân thể y khẽ run lên. Từng chữ gằn vào tai đầy ám muội.

-Ta. Muốn. Ngươi.

Chưa kịp phản ứng trước lời nói uy lực ấy, y đã bị nam nhân kia chiếm trọn lấy đôi môi hồng. Cố gắng đẩy ra nhưng dường như thân thể trở nên mềm nhũng không còn sức lực. Mở miệng định mắng hắn lại bị vật thể dẻo dai luồn qua khuôn miệng khuấy đảo. Bờ môi bị cắn mút đến sưng đỏ. Lời sỉ vả định nói ra bỗng hoá những tiếng a...ưm không rõ ràng. Nước bọt tiết ra không kiềm chế mà rơi xuống qua khoé miệng. Hắn đùa giỡn với chiếc lưỡi non nớt, rụt rè của y, kéo nó vào trò chơi của hắn. Liếm nhẹ vành môi trước khi rời ra, hắn mân mê nó hệt như một món bảo bối.

Trước mắt hắn quả là một mĩ cảnh. Vương Nguyên khả ái với đôi môi sưng đỏ, đôi mắt long lanh ngấn nước. Nước bọt còn vươn trên khoé môi. Thật khó kiềm chế được bản thân trước y. Đột nhiên trong lòng hắn dâng lên cảm giác tội lỗi. Có lẽ điều này quá lỗ mãng đối với Vương Nguyên.

-Ta xin lỗi.

Hắn thì thầm trong khi tựa đầu vào bờ vai thanh mảnh của tiểu thanh xà.

Xoay người đối diện với y, nhìn vào đôi mắt long lanh những giọt lệ, lòng hắn chợt nhói lên. Những vết thương trên ngực dù có nhói nhưng cũng chẳng khiến hắn đau thế này. Đây là gì? Chạm nhẹ bờ má y, đôi môi kia mấp máy điều gì đó khiến hắn bật cười.

-Ngươi, tại sao lại hôn ta?

-Bởi vì ngươi phải đền cho ta.

-Chỉ vậy thôi sao?

Y nói thật nhỏ nhưng những lời nói đau thương ấy đã bị hắn nghe thấy. Y, lúc hai đôi môi quấn vào nhau, tim đột nhiên đập loạn xạ, có cảm giác như chỉ muốn bên hắn mãi mãi. Đây là gì? Tại sao y lại thấy buồn khi hắn nói hắn hôn y chỉ vì muốn y đền cho hắn?

-Ngươi cũng cảm thấy thế sao?

Hắn hỏi, gượng gạo. Hắn có cảm giác người kia cũng mang những suy nghĩ giống mình. Những cảm giác khó lí giải.

-Cảm thấy thế là ý gì?

-Thì là cảm thấy ấm áp, và và muốn ở bên cạnh mãi.

Đôi mắt y khẽ chạm mắt hắn. Hai vì tinh tú sáng lên rồi lơ đãng nhìn sang hướng khác.

-Thôi bỏ đi. Xem như ta chưa từng nói gì cả.

-Ta cũng cảm thấy thế. Ta thấy yên bình vô cùng khi ở cạnh ngươi và khi ngươi hôn ta thì không hiểu sao người ta lâng lâng khó tả. Ta ta không biết nữa.

Y ngượng ngùng nhìn hắn. Đôi mắt lại một lần nữa chạm nhau nhưng không né tránh mà là hạnh phúc vô biên. Nụ cười nở rộ trên hai gương mặt. Cả hai tiến lại gần nhau hơi và đến khi không còn khoảng cách, đôi môi lại tìm đến nhau và trao cho nhau những gì đẹp đẽ nhất. Dù chỉ mới gặp nhau nhưng dường như đã thuộc về nhau từ lâu lắm rồi.

Continue Reading

You'll Also Like

891K 53.8K 39
summary: vào một ngày đẹp trời, y/n đăng nhập vào trang web tìm daddy vì tiền và dính phải một đống chuyện. *nhiều chap thiệt nhma mỗi chap có tẹo 🥺...
3.5M 128K 160
Thế kỷ 21, nàng là một trong những người nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực khảo cổ. Một sớm xuyên qua, trở thành Tam tiểu thư Kỷ gia ở Cẩm Giang thà...
52K 5.8K 24
Hai bạn trong fic cãi nhau ì xèo lắm nên là ai hỏng thích chửi tục thì có thể lướt qua nha🤧 ---------- - Mày nói cái gì đó hả con đàn ông kia? - WTF...
127K 8.2K 32
🔞 ABO, có ngôn từ thô tục, cân nhắc khi xem Lịch ra chap: Không cụ thể, có chap sẽ ra Cp: GeminiFourth , PondPhuwin & JoongDunk Truyện được viết the...