Thần kinh Hồ Huyền Ẩn căng như dây đàn, nhìn kẻ bắt cóc đang khẩn trương đàm phán với cảnh sát, phát hiện hắn ta có thói quen đẩy mắt kính, bởi vì tay phải siết cổ đứa trẻ, nên chỉ có thể dùng tay trái cầm dao đẩy mắt kính, mà cửa vào căn phòng vừa vặn ngay cạnh tay trái hắn ta.

Hồ Huyền Ẩn lập tức nói phát hiện này cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng hiểu rõ ý Hồ Huyền Ẩn, nói nhỏ: "Nghe cậu chỉ huy."

Hồ Huyền Ẩn dùng sức nắm chặt kính viễn vọng đến mức đốt ngón tay trắng bệch, nhẹ giọng đếm: "Ba, hai, một, vào!"

Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến đã một phát đá văng cửa, Quý Quân theo sát phía sau lập tức nổ súng, tuy thời gian nhắm bắn có hạn, nhưng cũng bắn trúng đùi kẻ bắt cóc.

Vương Nhất Bác đi sau cùng, đây là ý của Tiêu Chiến, y biết Vương Nhất Bác bây giờ chưa chuẩn bị tốt tâm lý nổ súng bắn người. Vương Nhất Bác hiểu dụng ý của y, tuy vẫn luôn im lặng đi theo bọn họ, nhưng trong lòng cũng có chút cảm kích.

Hắn xác thực chưa biết phải đối mặt với sự tàn khốc này như thế nào.

Ba người thừa dịp kẻ bắt cóc quỳ trên mặt đất kêu rên nhanh chóng chạy qua đem đứa bé ra xa, đó là một bé trai bảy tuổi, bị dọa sợ phát khóc. Tiêu Chiến ôm bé qua một bên, đứa bé sợ tới mức ôm cổ Tiêu Chiến không buông, khàn giọng khóc lớn.

Tiêu Chiến dịu dàng an ủi: "Không sao rồi, không sao rồi, các chú đến cứu cháu đây, lát nữa cháu sẽ được gặp mẹ..."

Quý Quân cũng cà lơ phất phơ sờ sờ đầu đứa bé: "Được rồi, đàn ông con trai khóc cái gì, có chuyện gì đâu nè."

Mà Vương Nhất Bác thật sự không biết dỗ trẻ con, đến gần nhưng vẫn do dự một lát, mới nhỏ giọng an ủi : "Không sợ."

"Nhất Bác! Đằng sau!"

Tai nghe đột nhiên truyền đến tiếng hô to của Hổ Huyền Ẩn, Vương Nhất Bác phản ứng rất nhanh, không quay đầu lại trước, mà lập tức né một cái. Hóa ra kẻ bắt cóc cắn răng đứng dậy, giơ dao găm xông tới phía sau Vương Nhất Bác.

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt.

Đầu óc Vương Nhất Bác trống rỗng, hắn nhìn dao găm đang vung về phía mình, gần như theo bản năng cầm cổ tay đối phương, vặn ngược một cái rồi cướp lấy dao, sau đó như vô số lần huấn luyện nhanh chóng đạp người nọ ra, như phản xạ có điều kiện nổ một phát súng.

Đứa bé lại nghẹn ngào thét lớn.

Tiêu Chiến đã không còn quan tâm nữa, y kín đáo giao đứa bé trong ngực cho Quý Quân, nhào qua ôm lấy vai Vương Nhất Bác lắc lắc: "Điềm Điềm!"

Vương Nhất Bác sững sờ buông súng xuống, nhìn kẻ bắt cóc ngã trên đất liên tục run rẩy, đồng tử rời rạc hơi giật giật, vất vả lắm mới dời sự chú ý lên người Tiêu Chiến.

"Tôi, tôi giết người..."

"Đó là kẻ địch!" Tiêu Chiến ôm mặt hắn, để hắn nhìn thẳng vào mình, "Đã sớm có mệnh lệnh rồi, tình huống nguy cấp có thể bắn chết, cậu không làm sai, Nhất Bác, cậu không làm sai!"

Nhưng Vương Nhất Bác không nghe thấy y nói gì, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, cuối cùng tầm nhìn vẫn rơi vào thi thể bị máu nhuộm đỏ quần áo sau lưng Tiêu Chiến. Cho dù Tiêu Chiến đứng trước mặt hắn, đang ôm mặt hắn, hắn cũng coi như không biết, trong miệng vẫn khẽ lặp lại: "Tôi giết người...tôi giết người rồi..."

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến dùng sức lay người hắn, nhưng vô dụng. Lúc Tiêu Chiến buông tay ra, Vương Nhất Bác lập tức yếu ớt quỳ trên đất, cả người run rẩy kịch liệt. Tiêu Chiến quỳ xuống cạnh hắn, sốt ruột nói rất nhiều lời khuyên nhủ, nhưng hắn đều không nghe thấy.

Tiêu Chiến nâng mặt hắn lên, đôi mắt hắn trống rỗng mà đầy hoảng sợ, trên khuôn mặt thanh niên đã rơi đầy nước mắt.

Tiêu Chiến đau lòng muốn chết, ôm hắn trong ngực mình, rõ ràng khi nãy an ủi đứa bé kia dịu dàng tự nhiên bao nhiêu, giờ đây chỉ còn hoảng loạn và khẩn trương.

Người trong ngực vẫn không ngừng run rẩy, Tiêu Chiến ôm hắn càng chặt hơn, lần đầu cảm giác bản thân thật sự vô dụng.

Y vốn định bảo vệ phần lương thiện trong Vương Nhất Bác.

Nhưng đến cùng y vẫn không làm được.

TBC

zsww // Im lặngWhere stories live. Discover now