Chương 26

504 65 7
                                    

Chương 26

Sáu người trầm mặc ngồi trên xe đến hiện trường phát hiện vụ án.

Bầu không khí căng thẳng khiến Thập Tam có chút lo lắng, đang định nói vài câu xoa dịu bầu không khí, không ngờ lại bị Tiêu Chiến đoạt trước.

"Tôi không có quá nhiều yêu cầu với các cậu." Y tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, "Tính mạng, quan trọng hơn tất thảy."

Năm người khác nhất thời đều ngây ngẩn cả người, bởi vì mọi người đều cho rằng Tiêu Chiến sẽ nói những thứ đại loại như "Không tiếc bất cứ giá nào phải đảm bảo an toàn của con tin"

"Trong đội xung kích đặc biệt của chúng ta, không tồn tại mấy lời vô vị như 'Nếu có bất trắc, lấy mạng đổi mạng', bởi vì——" Y mở mắt ra, chậm rãi mà nghiêm túc đảo qua từng người, "Không có bất trắc."

"Tôi là Tiêu Chiến, tôi mang lính ra ngoài, chắc chắn không thất bại."

Kẻ bắt cóc trốn trong thành phố này là tên tội phạm bị truy nã, đã từng cướp siêu thị, sau đó lại giết người cướp ngân hàng, vẫn còn mấy người sống sót chạy thoát. Sau khi cảnh sát phát hiện ra hắn ta, trong quá trình bắt giữ sơ ý để hắn tẩu thoát. Hắn ta có lẽ quen đường khu vực xung quanh, mắt thấy chạy không thoát, lập tức chui vào một tòa nhà lớn. Trong tòa nhà không có người buôn bán, nhưng lại có rất nhiều lớp học phụ đạo, hắn ta hiển nhiên đã nhìn trúng điểm này, tùy tiện bắt một đứa bé làm con tin, buộc cảnh sát phải thả hắn ta.

Cảnh sát tuy đã nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng bất đắc dĩ ở chỗ xung quanh tòa nhà lớn kiến trúc tương đối thấp, kẻ bắt cóc đang ở tầng chín, ở vị trí từ trên cao nhìn xuống. Hơn nữa tường tòa nhà bằng thủy tinh, bọn họ không dám tùy ý phát báo động, rơi vào đường cùng đành phải cầu viện binh sĩ.

Sáu người Tiêu Chiến rất nhanh đến hiện trường, sau khi hiểu rõ tình huống, sáu người tụ lại bàn bạc đối sách.

"Xung quanh nơi này không có chỗ thích hợp bắn tỉa." Thập Tam nhìn lướt qua bốn phía, "Chỉ có tòa nhà bên kia khá cao, nhưng lại hơi xa quá."

"Nếu chỉ có một tên thì bắn tỉa chỉ cần yểm trợ là được rồi." Tiêu Chiến thấp giọng nói, "Lát nữa Tiến Sĩ ở lại bên ngoài chỉ huy, tôi mang Điềm Điềm và Cái Hộp vào, Thập Tam Thập Tứ hai người qua tòa nhà kia, không có mệnh lệnh không được tùy tiện nổ súng."

Hồ Huyền Ẩn trợn mắt: "Tôi chỉ huy?! Đội trưởng—— "

"Cậu chỉ huy." Tiêu Chiến không đợi hắn ta nói xong đã cắt ngang, "Các cậu đều là lần đầu tham gia thực chiến, tôi phải đi cùng vào. Tiến Sĩ, tôi tin tưởng cậu, suy nghĩ của cậu tuy khác tôi nhưng thích hợp đấu trí."

Mấy người Vương Nhất Bác đều vỗ vai Hồ Huyền Ẩn, hắn ta im lặng mấy giây rồi khẽ gật đầu, hướng về phía Tiêu Chiến nghiêm chào: "Vâng."

Tiêu Chiến khẽ cười, loạt xoạt một tiếng kéo chốt súng của mình, nạp đạn: "Hành động."

"Tiến sang trái 30 độ, tiến lên phía trước 200m."

Hồ Huyền Ẩn cầm kính viễn vọng, vừa quan sát hướng đi của kẻ bắt cóc trên lầu, vừa đo lường tính toán điểm mù từ tầm nhìn của kẻ bắt cóc, chỉ huy ba người Tiêu Chiến tiếp cận cửa sau tòa nhà. Ba người sau khi vào cửa sau lập tức thuận theo cửa thoát hiểm lên tầng bảy, thần không biết quỷ không hay chạm tới bên ngoài căn phòng của kẻ bắt cóc.

zsww // Im lặngWhere stories live. Discover now