Chương 30

446 54 2
                                    

Chương 30

Mấy người Tương Luật đối với chuyện Vương Nhất Bác về đơn vị vừa mừng vừa lo, nhưng sau khi thấy trạng thái huấn luyện của Vương Nhất Bác đến tận trưa, chút lo lắng này đều tan thành mây khói.

"Không phải chứ? Cậu không thụt lùi chút nào sao?" Lúc ăn cơm trưa, Tương Luật ngậm bánh bao chất vấn Vương Nhất Bác, "Thành thật khai báo, đội trưởng thiên vị cậu đúng không?"

Ông trời làm chứng, lúc Tương Luật nói mấy câu này tuyệt đối không nghĩ tới chuyện kì quái nào, nhưng lọt vào tai Vương Nhất Bác, hắn lại đột nhiên nhớ tới cái ôm đêm đó của Tiêu Chiến, chỉ cảm thấy tai nóng lên. Hắn bới cơm, thầm nói: "Sao có thể."

Tương Luật đã lâu không ở chung với hắn, lúc này thấy hắn vất vả lắm mới bình phục, lại nhịn không được trêu chọc hắn: "Không có? Không có thì sao cậu lại chột dạ thế này?"

Vương Nhất Bác không phải người dễ bắt nạt, tuy vừa rồi vì Tiêu Chiến mà hoảng hốt, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Đối mặt với nụ cười và cái nháy mắt ra hiệu của Tương Luật, Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Thật không có."

Giọng điệu của Vương Nhất Bác rất bình thường, biểu cảm cũng không nhìn ra manh mối gì, nhưng Tương Luật lại từ ba chữ ngắn ngủi này, suy ra chiều hướng nguy hiểm "Còn hỏi nữa thì cậu xong đời rồi", tục ngữ đã nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cậu ta lập tức gắp hai đũa thức ăn cho Vương Nhất Bác, cười ha hả vài tiếng: "Không không, tôi đây chỉ nói đùa chút thôi. Tôi chẳng lẽ còn không rõ cậu? Nhất Bác chính trực như vậy, cho dù đội trưởng muốn thiên vị cậu, cậu cũng không đáp ứng đâu ha! Anh ta nhất định là đối xử công bằng với chúng ta, tuyệt đối không thiên vị ai. Không nói đến những thứ khác, lần này nếu người bị dọa là tôi, tôi tin tưởng đội trưởng cũng sẽ cõng mình đến kí túc xá của anh ta, kiên nhẫn tư vấn tâm lý cho tôi đấy!"

Tương Luật nói mấy lời này, chủ yếu là đùa, vì muốn trêu Vương Nhất Bác nên mới nói vậy, dù sao chỉ cần là người có mắt đều sẽ nhìn ra, Tiêu Chiến tuyệt đối không phải 'Không thiên vị ai'. Nhưng không khéo ở chỗ, Tiêu Chiến đúng lúc đến tìm Vương Nhất Bác, không nghe thấy toàn bộ phía trước, nhưng câu cuối cùng 'Lần này nếu người bị dọa là tôi, tôi tin tưởng đội trưởng cũng sẽ cõng mình đến kí túc xá của anh ta, kiên nhẫn tư vấn tâm lý cho tôi đấy' lại nghe rõ rành rành.

Sắc mặt Tiêu Chiến lập tức thay đổi, ở sau lưng mấy người họ ho khan một tiếng, làm cho Tương Luật sợ đến mức hồn phi phách tán.

"Đội đội đội đội đội trưởng!" Tương Luật cứng đờ xoay đầu nhìn Tiêu Chiến, chiếc đũa trong tay xuýt chút nữa không cầm nổi.

"Trước đây sao tôi không nghe thấy cậu nói, muốn được tôi tư vấn tâm lý?" Giọng điệu của Tiêu Chiến gần như có thể coi là dịu dàng, nhưng như vậy lại càng khiến cho Tương Luật sợ nổi da gà. Vẻ mặt cậu ta cay đắng, đứng lên ăn nói khép nép: "Không không, đội trưởng anh nghe lầm rồi."

Tiêu Chiến không thèm tính sổ với cậu ta: "Được, vậy tôi nhớ kĩ trước, chờ đến lúc cậu xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu thật tốt."

zsww // Im lặngWhere stories live. Discover now