Chương 33

567 66 17
                                    

Chương 33

Lúc Tiêu Chiến trở lại kí túc xá Vương Nhất Bác đã đứng ngoài cửa đợi y, tiểu binh vương trẻ tuổi cả người toàn mồ hồi, rõ ràng có chìa khóa kí túc xá của Tiêu Chiến trong túi quần nhưng vẫn quy củ đứng ngoài hành lang, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn, dưới ngọn đèn không tỏ trong hành lang, Tiêu Chiến vẫn tinh tường chụp được ánh mắt sáng long lanh của hắn.

"Hai người còn lại đâu?" Tiêu Chiến đi đến sờ sờ túi, nhớ lại chìa khóa của mình khi nãy đã đưa cho Thập Tam để cậu ta đi mua đồ ăn cho Vương Nhất Bác, y có hơi buồn bực tháo mũ xuống, hất cằm về phía cánh cửa đóng chặt, "Mở cửa."

Vương Nhất Bác vừa trả lời Tiêu Chiến Hồ Huyền Ẩn và Tương Luật đến nhà ăn rồi, vừa móc chìa khóa ra mở cửa, nghiêng người để Tiêu Chiến vào trước.

Tiêu Chiến tiện tay bật đèn, rồi treo mũ lên. Vương Nhất Bác theo sau y, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến cạnh bàn tự nhiên rút ra hai tờ khăn giấy lau mồ hôi.
"Ừm." Ý Tiêu Chiến bảo hắn mở hộp cơm trên bàn, "Nhà ăn không còn thừa bao nhiêu."

Vương Nhất Bác kinh ngạc mở nắp, Tiêu Chiến chọn toàn những món hắn thích, số lượng nhiều đến mức tràn ra khỏi hộp cơm.

"Nhưng tôi tưởng——"

"Tưởng không kịp ăn cũng là một phần trong hình phạt." Tiêu Chiến khẽ gật đầu, đi ra phía sau ấn vai hắn ngồi xuống ghế, "Đúng với bọn họ, nhưng không phải với cậu, chạy mười lăm km cũng là vì bị bọn họ liên lụy mà thôi."

Vương Nhất Bác chậm rì rì cầm đũa trên bàn lên, hắn biết Tiêu Chiến chắc chắn đã đi gặp Quý Quân, thế là hắn hỏi: "Anh biết vì sao không?"

"Không quan trọng." Tiêu Chiến rót cho Vương Nhất Bác cốc nước, xoay người dựa lên bàn, nhìn chòng chọc Vương Nhất Bác ăn cơm.

Vương Nhất Bác thật sự rất đói, bới mấy miếng cơm ăn ngấu ăn nghiến, không tiếp tục hỏi nữa.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào phần cổ lộ ra ngoài áo của hắn.

Y không chút nghi ngờ, nếu quả thật có nguy hiểm, Vương Nhất Bác sẽ liều mình nhào về phía trước cứu y. Dẫu sao ở lần khảo hạch cuối, hắn đã thật sự làm như vậy, một thân một mình, ôm nỗi cô đơn dũng cảm và lòng tốt, ngay cả lính gác cũng không nỡ giết.

Vương Nhất Bác nhanh chóng phát hiện Tiêu Chiến đang thất thần, nghĩ có lẽ liên quan đến cơn tức giận buổi chiều, thế là hắn ăn chậm lại, cố không phát ra chút tiếng động nào, tránh cắt ngang mạch suy nghĩ của Tiêu Chiến. Lại ăn hai miếng nữa, hắn mới đột nhiên phát hiện bộ đồ ăn cầm trên tay không phải loại dùng một lần, hẳn là của Tiêu Chiến.

Cho dù đã rửa sạch, những cũng là đũa của Tiêu Chiến.

Sau khi ý thức được điều đó, đột nhiên hắn cảm thấy tay phải cầm đũa quá lúng túng. Hắn dè dặt liếc Tiêu Chiến, bảo đảm đội trưởng của hắn không phát hiện ra điều gì khác thường, mới lén lút mút đầu đũa.

Sau đó lỗ tai hắn ngay tức thì đỏ lên.

Tiêu Chiến gọi rất nhiều đồ ăn, cuối cùng Vương Nhất Bác không ăn nổi nữa. Tiêu Chiến khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, đúng lúc thấy đồ ăn thừa hắn để lại thì nhíu mày, bất đắc dĩ gắp một miếng lên, nhai cả buổi mới miễn cưỡng nuốt xuống.

zsww // Im lặngWhere stories live. Discover now