Chương 5

8.7K 738 128
                                    

Đột nhiên Dư Lệ liên kết các tình tiết lại với nhau. 

Lúc trước, cậu vẫn không hiểu tại sao trong ký ức của Lâu Chỉ lại bất ngờ xuất hiện một người. Người trúc mã này lại xuất hiện trong ký ức của hắn trước khi chết, nhưng xuyên suốt truyện lại chưa từng lộ mặt.

Thì ra vốn dĩ cậu không có vào nhầm dòng thời gian.

Thân phận của cậu là trúc mã của Lâu Chỉ, vì vậy lúc cậu sáu tuổi đã xuất hiện bên cạnh Lâu Chỉ. Mà khi hệ thống tạo ra một thân phận mới, Dư Lệ rời khỏi dòng thời gian đó, vì thế mà trúc mã biến mất, trong nội dung hai người cũng chưa từng gặp lại. Nếu như cậu không gặp Lâu Chỉ, vậy trong ký ức của Lâu Chỉ, quả thật cậu chỉ xuất hiện một lần mà thôi. Dư Lệ cũng không biết tại sao vị trúc mã chỉ gặp qua một lần này lại khiến cho Lâu Chỉ khó quên như vậy. Nhớ lại viên kẹo vải của Lâu Chỉ được cậu cho khi đó, hôm nay Lâu Chỉ lại nói hắn thích kẹo vải.

Mọi thứ hết thảy đều rõ ràng trong nháy mắt.

Lâu Chỉ luôn nhớ về cuộc gặp gỡ thời thơ ấu khi ấy, cho đến lúc chết cũng không quên.

"Lúc ấy, tôi cũng không nghĩ nhiều lắm, thuận miệng nói một cái tên mà thôi." Dư Lệ giải thích.

Lâu Chỉ lại một lần nữa thu tin tức tố đang "cuồn cuộn" trở về. Hắn hít một hơi thật sâu ở hõm cổ của Dư Lệ, tin tức tố ngọt nhẹ từ cổ Omega phát ra làm dịu đi nỗi lòng của hắn. Tuy rằng tư thế ôm có hơi không được thích hợp cho lắm, nhưng Dư Lệ cũng không giãy khỏi cái ôm của Lâu Chỉ.

"Cậu làm sao nhận ra tôi vậy?" Dư Lệ có chút tò mò, nói sang chuyện khác.

Lâu Chỉ biết cậu muốn đẩy mình ra, cánh tay liền nới lỏng, thuận thế ngồi lên ghế, để cho Dư Lệ theo động tác của hắn mà ghé vào trong ngực hắn.

Dư Lệ mở tay hắn ra, đứng dậy, "Sao lại giở trò lưu manh vậy."

Lâu Chỉ chỉnh tóc lại giúp cậu, bởi vì lúc ôm đã làm tóc hơi rối, "Xin lỗi, em chỉ là quá hưng phấn thôi."

Dư Lệ ngồi bên giường, tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, nhỏ giọng nói, "Vậy mau nói cho tôi biết đi, làm thế nào mà cậu nhận ra được tôi."

Dư Lệ thật sự rất tò mò, chẳng qua cậu chỉ cho hắn một viên kẹo, còn nói sai tên, sao lại khiến cho người khác nhớ lâu đến như vậy?

Lâu Chỉ vân vê một góc của huy hiệu, "Trước khi anh rời đi thì làm rơi một vật, khi đó em vừa nhặt được chiếc huy hiệu này của anh."

"Hôm qua anh nói cho em biết, món đồ này là của anh."

"Chữ cái được khắc ở phía sau chiếc huy hiệu này em nhìn rất lâu mới phát hiện ra, vậy mà anh liền có thể nói ra ký hiệu này."

"Cho nên em mới khẳng định Lưu Lệ chính là anh."

"Dư Lệ, anh biết không? Em vẫn luôn tìm anh."

Không phải hắn chưa từng nghi ngờ Dư Lệ cũng là giả, khoảnh khắc gặp nhau ở trên xe, Lâu Chỉ có một nháy mắt nghĩ Dư Lệ cũng như Lưu Lật, đều là đang diễn. Nhưng hành vi của Dư Lệ lại không hề giả tạo chút nào, trực giác nói với hắn, Dư Lệ không nói dối, mỗi một hành động của cậu đều là thật.

[ĐM] Kẹo vải ABOWhere stories live. Discover now