Chương 20: Kết Thúc Bằng Một Đám Cưới (END)

446 14 3
                                    

Sáng hôm sau

Tiêu Chiến từ từ mở mắt, ánh nắng chói chang từ ngoài cửa chiếu vào khiến anh có chút không quen. Tối hôm qua, bỗng nhiên cơn đau đầu ập tới đột ngột khiến anh choáng váng cả người mà ngã nhào xuống sông. Anh nhớ man mán là có một người tốt bụng bơi đến cứu anh mang lên bờ. Còn chuyện tại sao anh lại có mặt ở trạm xá thì anh không nhớ rõ.

Hiện tại, anh vẫn còn đang truyền nước biển nên tầm trưa hoặc chiều chắc anh mới về nhà được. Tiêu Chiến ngồi dậy, quan sát xung quanh thấy không có người nào ở trạm xá. Bỗng, anh nghe tiếng bước chân tiến lại gần anh, nghĩ là bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho anh. Nhưng, người đến không phải bác sĩ mà là Vương Nhất Bác.

Trên tay Vương Nhất Bác cầm một cái khay, trong khay là một tô cháo thịt bằm nghi ngút khói. Hắn thấy anh tỉnh lại thì trên mặt hiện rõ nét mừng rỡ, bước chân tiến nhanh đến chổ anh đang ngồi trên giường bệnh.

-Chiến ca, anh thấy trong người thế nào rồi? Đầu anh còn đau nữa không? Tối qua, anh làm em lo lắm luôn á. Mọi người trong nhà muốn vào đây thăm anh nhưng mà em nói là để cho anh có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi nên mọi người có nấu cháo thịt bằm mà anh thích rồi giao cho em mang vào cho anh ăn nè.

-Nhất Bác, em hỏi từ từ thì anh mới trả lời được chứ. Haizz... thì ra em là người tối qua cứu anh hả? Anh thật sự cảm ơn em nhiều lắm. Nếu đêm qua không có em cứu anh, chắc là anh đi gặp tổ tiên lâu rồi. Vương Nhất Bác, anh thấy mình có lỗi với em rất nhiều. Đáng lẽ ra, anh nên tin tưởng những lời trước kia mà em nói với anh.

-Chiến ca, mọi chuyện đã qua rồi, anh đừng tự trách mình nữa. Bây giờ, anh chỉ việc ăn cháo thôi. Những chuyện còn lại, em sẽ an bài giúp anh có được không?

-Ừm. Mà anh có chuyện này muốn nói với em, nhưng em tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai biết, kể cả người nhà của anh.

-Chuyện gì quan trọng vậy, Chiến ca? Em thề em sẽ không nói cho ai biết đâu, em thề.

-Ừm, em đưa tai lại gần anh đi, vậy anh mới nói được.

-Ok, em làm theo lời anh rồi nè. Anh mau nói a, anh làm em hồi hộp quá à.

-Vương Điềm Điềm, anh đã nhớ ra em là ai rồi. Nhóc ấu trĩ của anh, will you marry me?

Dứt lời, Tiêu Chiến lấy tay che mặt đang dần đỏ ửng lên của mình. Còn Vương Nhất Bác đang trong trạng thái ngơ ngác 100%, não tạm ngưng hoạt động khi anh nói câu "will you marry me?" hồi nãy. Chuyện này đến bất ngờ quá nên hắn load không kịp.

-Anh Chiến, anh nói lại lần nữa. Anh nhận ra em rồi đúng không? Từ khi nào anh nhớ ra thế? Em... ừm... em có sự nghiệp vững chắc đủ để chăm lo cho anh cả đời. Trái tim chân thành này của em nguyện dâng lên cho anh, minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu mà em dành cho anh. Em chờ ngày này hơn mười năm rồi, thế thì anh có chấp nhận làm Vương nhị phu nhân duy nhất của em không, Tiêu Chiến?

Vương Nhất Bác quỳ một chân xuống đất làm động tác cầu hôn giống như trong phim truyền hình dài tập chiếu trên tivi, trên tay hắn cầm hộp nhỏ và bên trong nó có chứa một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, sang trọng khiến Tiêu Chiến ngạc nhiên, cảm xúc hạnh phúc lần nữa dâng trào trong anh.

[NGƯỢC] [Bác Chiến] THIỆP HỒNG NGƯỜI DƯNGWhere stories live. Discover now