Chương 3: Hạnh Phúc Thoáng Qua

215 6 3
                                    

Tiêu Chiến điếng người khi nghe được những lời đó, tay cầm dĩa khô mực run rẩy theo từng nhịp thở gấp của cậu. Ngay lúc đó, ở phía sau chòi lá cách nơi cậu đứng không xa, có người đứng núp trong góc quan sát mọi chuyện. Người đó thấy biểu hiện cảm xúc lúc nãy của cậu liền nở nụ cười thâm thúy rồi nhanh chóng rời đi. Thằng út đang đi xách nước tắm thấy anh ba của nó đứng thẫn thờ một chổ gần chòi lá, thắc mắc chạy tới hỏi han anh ba. Nó huých tay vào vai anh, ân cần hỏi:

-Anh ba, anh sao vậy? Mặt anh sao tái mét vậy nè? Anh bị trúng gió hả?

-À, anh không sao. Em mang dĩa này vào chòi lá giúp anh nha. Anh có việc nên đi trước.

Dứt lời, cậu đưa cái dĩa cho thằng út rồi chạy thật nhanh vào nhà. Nó ngơ ngác nhìn anh ba của nó rồi liếc mắt sang dĩa khô mực tựa như đang thầm nghĩ một điều gì đó. Sau đó, nó cũng mang dĩa khô mực vào trong chòi lá theo lời anh ba dặn dò khi nãy rồi về chổ cũ mà làm tiếp công việc còn dang dở.

Tâm trạng của Tiêu Chiến lúc này không ổn định, nghĩ đến bản thân lát nữa gặp Tạ Doãn càng làm cho tâm trạng của cậu sầu não hơn. Nhưng, chuyện gì đến rồi cũng phải đối mặt, cậu nhìn đồng hồ trong nhà rồi nghĩ tới sắp đến giờ sang nhà anh Tuấn ăn tiệc. Cuối cùng, cậu cũng điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình, nhanh chóng đến chổ Tạ Doãn đang đợi mình. Anh nghe thấy tiếng bước chân của cậu, quay người lại nhìn cậu.

Anh thấy được nụ cười trên môi cậu vẫn như cũ mới an tâm phần nào trong lòng. Hồi nãy, khi cậu rời đi một lát, trong lòng anh cảm thấy đau nhói như bị ai đó bóp đến nghẹn. Lúc đó, anh sợ cậu gặp chuyện gì đó bèn nghĩ đến việc đi tìm cậu nhưng khi anh suy nghĩ kĩ lại thì lại thôi. Dù sao đây cũng là nhà của cậu nên anh chắc chắn cậu không gặp chuyện gì đâu. Hai người nhìn nhau một hồi đến khi Tiêu Chiến mở lời, cậu nói:

-Tạ Doãn, sắp đến giờ hẹn rồi. Chúng ta nên đi sang nhà anh Tuấn thôi. Đừng để họ chờ lâu.

-Ừa. Chúng ta đi thôi.

Cả hai tạm biệt phụ huynh rồi nhanh chóng rời khỏi nhà, cùng nhau đi bộ sang nhà anh Tuấn. Trên đường đến nhà anh Tuấn, cả hai sánh vai cùng nhau nhưng lại không nói với nhau câu nào. Không gian bỗng chốc chìm trong im lặng đến đáng sợ.

Nhà của Tiêu Chiến thì gần nhà anh Tuấn hơn là nhà của Tạ Doãn nên chỉ cần đi một xíu là tới. Nhà anh Tuấn ở là nhà lá, khá nhỏ, với lại người trong nhà cũng đủ ăn đủ mặc chứ chẳng khá giả là bao. Ba của anh Tuấn mất sớm, má của anh thì bị bệnh phong thấp nên mọi chuyện trong nhà hay công việc ở ngoài đều do một mình anh quán xuyến hết cả. Nghị lực sống của anh khiến thanh niên trong làng đều ngưỡng mộ. Trong làng này, anh Tuấn chơi thân nhất với Tiêu Chiến, Tạ Doãn và Thắm.

Tối nay, anh Tuấn tính đãi mọi người món cá lóc nướng trui - món ăn dân dã đậm chất miền quê sông nước. Lúc xế chiều, anh Tuấn cùng với Thắm chèo xuồng ra con sông quen thuộc bắt được năm con cá lóc cỡ lớn, mỗi con tầm hai ký. Sau đó, anh Tuấn mang cá lóc về, rửa sạch. Còn Thắm thì chạy về nhà tắm rửa, sửa soạn rồi cầm theo hủ mắm me sang nhà anh Tuấn.

Lúc Tiêu Chiến và Tạ Doãn đến nơi thì thấy anh Tuấn đang đốt than trước nhà. Còn Thắm thì đang vừa làm nước chấm vừa trò chuyện vui vẻ với má của anh Tuấn ở sau hè. Má của anh Tuấn ưng em Thắm lắm, nhắm em Thắm làm con dâu của má lâu rồi. Vì em Thắm vừa hiền vừa ngoan vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo nên má của anh Tuấn rất hài lòng. Mà anh Tuấn cũng thương em Thắm nên má của anh Tuấn càng chắc chắn hơn việc em Thắm sẽ trở thành người vợ hiền của anh Tuấn, là con dâu ngoan hiền trong mắt má của anh Tuấn.

[NGƯỢC] [Bác Chiến] THIỆP HỒNG NGƯỜI DƯNGWhere stories live. Discover now