v. the one he loves

636 67 22
                                    

  “Tình cảm ngày càng tốt đẹp nhỉ, Martha.”

  Naib tì tay vào cái lan can của cầu thang lớn và nói lớn với Martha – người đang vui vẻ ôm một bó hoa hồng lớn đi vào sảnh. Cô nàng thách thức mỉm cười và đáp:

  “Ừ, đừng nói là cậu ganh tỵ với tôi đấy nhé”

  “Ganh với chả tỵ” cậu nhún nhún đôi vai và bĩu môi ra, thái độ không hài lòng lắm “Tôi mới không thèm ganh tỵ với cô, Martha ạ”

  Cô nàng tinh nghịch nháy mắt với cậu. Đem một chiếc lọ hoa bằng thủy tinh ra đặt trên bàn lớn, Martha tỉ mỉ cắt tỉa từng cành hoa hồng rồi cắm chúng vào lọ. Naib đi xuống cầu thang và ngồi vào vị trí đối diện Martha, thầm nghĩ, phụ nữ các cô đúng là bày vẽ.

  “Cũng phải, ai mà thèm ganh tỵ khi bản thân đã có một ông người yêu vừa cao ráo đẹp trai lại còn tốt tính, nhỉ?”

  “Tôi chẳng biết cô đang khen hay là đang chọc ngoáy tôi nữa. Ai cũng biết tôi với Barber không phải người yêu”

  Martha suýt thì đánh vỡ cái lọ hoa trên bàn xuống đất. Trên mặt cô lộ ra một biểu tình hốt hoảng, và bằng một giọng nói lắp bắp, cô hỏi vặn lại Naib:

  “Cậu nói cậu với Barber không phải người yêu? Naib, cậu đùa tôi à?”

  Quá rõ ràng rằng bất kì ai ở trang viên này cũng đều nhầm tưởng rằng Naib Subedar cậu và Barber là người tình của nhau. Mọi người đều nghĩ như thế. Và chết tiệt thật, Naib không thể nói với họ rằng cậu chỉ xem Barber là một kẻ thay thế của Jack được, hãy nghĩ xem, điều đó sẽ khiến họ –  và có khi là cả lương tâm của Naib – mắng vào mặt cậu, “Naib, cậu là đồ vô cảm” mất. Ừ, chính Naib cũng cảm thấy tội lỗi bao nhiêu nếu cậu phải thẳng thừng nói điều đó trước mặt Barber. Dù vậy thì đó vẫn là sự thật thôi, và cậu chẳng thể chối bỏ được nó.

  “Cô nghe được cái gì thì là cái đó. Tôi đi trước đây”

  Naib chậm rãi ngồi dậy và buông một lời tạm biệt, rời đi đủ nhanh để không bị Martha níu lại với những lời chất vấn của cô nàng. Cậu đẩy cánh cổng và đi ra ngoài, trong đầu chẳng có một ý nghĩ nào về việc mình sẽ đi đâu. Những bước chân vô định lôi cái xác cậu đi như thể chúng có suy nghĩ độc lập của riêng chúng vậy. Cậu cứ đi, và đi mãi, cho đến khi đụng phải một người nọ.

  “X- Xin lỗi”

  “Ồ, Naib” Lifted nhẹ nhàng mỉm cười với cậu “Cậu không sao chứ?”

  “Tôi không sao. Cậu đang làm gì ở đây thế?”

  “Chỉ đang đi dạo thôi” Lifted nói thêm “Và tìm thêm vài người cho trận đấu buổi chiều nữa”

  Bọn họ cùng nhau ngồi xuống một cái băng ghế gần đó. Lifted mang ra một ít thức ăn cho chú cú của mình. Đó là một lát bánh mì được cậu ấy xé vụn ra thành từng miếng nhỏ. Cậu ấy hỏi Naib liệu có muốn ăn một chút không và ngay lập tức Naib nói có, nhưng sau đó Naib lại cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ vì đã
xin thức ăn mà đáng lẽ ra là của một chú chim. Lifted nhìn ra được điều đó qua ánh mắt của Naib và nhanh chóng nói rằng cậu ấy không cảm thấy như vậy đâu.

jacknaib | substitutesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ