Chương 2: Tôi cảm thấy bạn cùng bàn thích tôi (2)

Start from the beginning
                                    

Trịnh Lệ đỡ lấy trán, có chút đau đầu.

Xem ra, cô chủ nhiệm còn chưa đủ xứng chức.

Lưu Kim cũng không tin lời Trịnh Lệ nói, một củ khoai lang lớn bỏng tay như vậy, rốt cục có thể tìm người tiếp nhận, đó cũng không phải đem thối cũng thổi thành thơm sao? Bà ta tốt xấu tư lịch dạy học cũng có hơn hai mươi năm, tự nhận thành tích không tệ, trông mong sao chỉ cầu phân đến lớp tốt, ai ngờ hiệu trưởng vỗ ót một cái, nói: "Chúng ta phải quan tâm đến thành tích của học sinh, như vậy mới xem như là giáo dục chân chính!"

Mà Lưu Kim luôn luôn tự xưng là nghiêm ngặt nghiêm túc, kinh nghiệm giáo dục phong phú , liền trở thành giáo viên chủ nhiệm của lớp hai mươi.

Chó má thiệt.

Lưu Kim nghĩ, bên trong một lớp có một học sinh kém đã quá sức, năm mươi đống bùn nhão không trát được tường ở cùng nhau, còn không phải lộn tung  trời sao? Đã vậy, bây giờ còn thêm một thằng sao chổi, thực sự là xúi quẩy.

**

Tiếu Thanh Sơn đi vào từ cửa sau, liếc mắt đã nhìn thấy chỗ ngồi của mình —— sát bên tường, ghế tựa dán chặt mép bàn, thu dưới hộc bàn. Nếu lôi ghế ra , sẽ vừa vặn ngăn cản cửa sau, bạn học muốn ra ngoài chỉ có thể nâng mông hóp bụng, từ khe nhỏ hẹp giữa ghế tựa và tường sau đi ra ngoài. Có thể tưởng tượng được, sau khi cậu chiếm đoạt vùng trời này, về lưu thông đường đi  sẽ tạo thành tính hủy diệt đối với lớp hai mươi —— đặc biệt là đối với bạn học đến muộn, ý đồ từ cửa sau lén lút chuồn vào cực kỳ không tốt.

Tiếu Thanh Sơn kéo ghế ra, xoay người dọn dẹp hộc bàn của mình, ở trong đó chất đầy lung ta lung tung thứ —— bài thi trống không, giấy nháp viết chữ rồng bay phượng múa , sách manga cũ kỹ ... Dây điện? Chíp? Vi điều khiển? ? ?

Tiếu Thanh Sơn biết, chỗ không ai ngồi thường thường sẽ biến thành không gian công cộng , nhưng sau này mấy thứ  này  sẽ dễ tìm thấy à ? ? Cậu cầm lấy vi điều khiển kiểm tra, vật kia hiển nhiên đã lâu không có ai động tới, mặt trên có chút tro bụi. Đồ của người khác nên ít động. Đem nó để lên bàn, cậu tiếp tục thu thập bàn của  mình.

Lương Vĩnh Nhạc chạy hết một vòng trở về, liền thấy một người khom lưng dưới bàn. Không nghĩ nhiều, hắn vỗ bả vai người kia, nói: "Nhá  Diệp ca, rời giường rồi hả? Bộ cậu đồi tính á,  thế mà lại dọn dẹp hộc bàn, không tồi không tồi, lao động tuần này lớp sẽ lấy được cờ đỏ!"

Sau đó hắn liền nhìn thấy "Diệp ca" chậm rì rì thẳng lưng, thân thể dưới  đồng phục lộ ra, mơ hồ nhìn thấy đường nét của eo. "Diệp ca" nhìn lại, thanh âm xa lạ có chút êm tai: "Cậu nói ai?"

Đê mờ... Người này lớn lên mẹ nó quá đẹp! Lương Vĩnh Nhạc ngẩn ngơ, lập tức cúi 90° cúc cung xin lỗi: "Xin lỗi, đi nhầm lớp rồi!"

Sau đó cùng tay cùng chân rút lui về cửa, nhìn chăm chú bảng lớp treo dưới cửa, chăm chú đến mức sắp nhìn xuyên bảng lớp , mới xác nhận: Không sai , chính là lớp 11-20. Lương Vĩnh Nhạc sốt sắng nói: "Cái kia, bạn học, cậu có lẽ là đi nhầm..."

"Không. Lớp hai mươi đúng không, hôm nay tôi chuyển tới."

"Ồ nha, thì ra là như vậy."Lương Vĩnh Nhạc gãi đầu, cảm thấy có chút không đúng, khai giảng hai tuần lễ, chuyển lớp? Tâm hắn nhảy một cái, đi lên trước hỏi: "Cậu là ai?"

[Khoái Xuyên]Hướng dẫn mỹ nhân phế vật nghịch tậpWhere stories live. Discover now