First Love

3.4K 491 35
                                    

Sáng ngày hôm sau, anh đi công ty từ rất sớm, Min Min lại đến câu lạc bộ bơi lội chơi với TaeHyung. Cho đến khi ngày bắt đầu tàn, Yoongi mới từ công ty trở về, không thấy Min Min trong phòng, liền vội vã chạy khắp xó xỉnh trong nhà tìm cô. Gọi điện hỏi TaeHyung, cậu ta nói đã đưa cô về từ chiều rồi. Holly cũng đánh hơi tìm Min Min, chạy theo mùi hương còn xót lại trong không khí về phía nhà kho cũ ở cuối góc khuôn viên biệt thự. Lâu ngày không ai lui tới, mạng nhện chăng đầy cột và cửa, cánh cửa hé mở một chút, có ánh điện từ trong hắt ra, bấy giờ Yoongi mới thở hắt ra một hơi.

-A! Holly Holly! Holly về với chị rồi (bên trong  Min Min lớn tiếng vọng ra)

Yoongi chậm rãi mở to cánh cửa, bước vào nhìn những vật bị vải trắng che phủ đã lâu cũng ngả màu vàng của bụi bẩn. Min Min ngồi trước một cây đàn piano, lau từng phím đàn một, rất cẩn thận và nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng mạnh tay ấn xuống phím, một thanh âm vang lên làm cả Holly và Min Min giật mình. Anh đứng nhìn một lúc, Min Min ngốc chẳng phát hiện ra Holly trở về cùng ai và anh liệu đã về hay chưa, chẳng một chút phòng bị, vẫn cứ ngồi lau phím đàn.

-Em mò chìa khoá ở đâu mà mở được nhà kho này?

Giọng Yoongi trầm ổn phát lên, Min Min quay đầu sang nhìn anh rồi cười, hai con mắt híp lại, hàm răng trắng sáng lộ ra:

-Chiều nay em dọn dẹp, thấy chìa khoá lạ nên nghĩ ra. Anh Yoongi chưa bao giờ dẫn em tới xem nhà kho này nha.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, trên chiếc ghế bằng dài bằng gỗ sần sùi những vết dao băm chặt vì một trận xích mích hơn 12 năm trước. Và cả cây đàn piano này- mối tình đầu xót xa của anh

"Ngăn nhỏ nơi hồi ức của tôi
Là bóng hình chiếc dương cầm ánh lên sắc nâu
Góc phòng trong căn nhà thuở bé
Cũng là chiếc đàn màu nâu ấy ngự trị
Tôi nhớ lại khi đó, nó cao hơn tôi nhiều lắm
Chiếc dương cầm nâu ấy nó đã dẫn dắt tôi
Tôi căng thẳng nhìn vào cậu với đầy khát khao và ao ước
Khi tôi chạm vào cậu với những ngón tay nhỏ bé
" Con cảm thấy thật tuyệt mẹ à, tuyệt lắm đó "
Tôi khẽ lướt tay mình trên những phím đàn
Khi đó, tôi nào đâu có hiểu những ý nghĩa mà cậu mang trên mình
Tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc ngập tràn khi được nhìn thấy cậu
Tôi nhớ hồi còn đầu mấy năm cơ sở
Khi mà tôi cuối cùng cũng lớn và cao hơn cậu rồi
Tôi đã lơ đãng quên cậu đi sau khi từng khát khao về cậu thật thật nhiều
Bụi bắt đầu phủ đầy những phím đàn
Tôi đã không biết rằng mình đã lơ là đi cậu mất rồi
Ý nghĩa cậu mang trên mình, dù tôi có ở chốn nào đi nữa, chốn ấy vẫn mãi có cậu đợi tôi
Nhưng tôi nào có hay ấy là lần cuối
Đừng đi như thế mà, cậu nói rằng
" Dù tôi có rời xa, cậu cũng đừng có lo lắng quá nhé!"
Bởi vì cậu sẽ ổn thôi dù chỉ có mình cậu
Tôi nhớ rằng khi ấy lần đầu mà tôi gặp cậu
Ngỡ ngàng tự lúc nào cậu đã lớn dần lên
Đó là khoảng thời gian cho sự kết thúc của mối quan hệ giữa hai ta
Nhưng đừng xin lỗi tôi
Chúng ta sẽ gặp lại nhau dù trong hình hài nào đi nữa
Khi đó hãy thật hạnh phúc khi gặp lại tôi nhé
Tôi nhớ về khi ấy, tôi đã quên hết về cậu
Khi tôi thấy cậu năm 14 tuổi
Ngượng ngùng trong chốc lát qua đi rồi tôi lại chạm vào cậu lần nữa
Dù đã thật lâu lắm rồi, không một chút chối từ nào cả
Cậu vẫn đón nhận tôi chẳng cần bất cứ thứ gì
Sau rạng đông, chúng ta lại cùng nhau đón chào một buổi sáng mới
Đừng buông tay tôi mãi nhé
Bởi vì tôi chẳng để cậu rời đi nữa đâu
Tôi nhớ lại khi ấy, cuối năm niên thiếu
Cậu tưng bừng cháy cùng tôi
Chúng ta vui đùa bên nhau chẳng màng đến tương lai của mình
Cùng khóc, cùng cười
Bởi vì cùng với cậu, những khoảnh khắc ấy giờ thành hồi ức trong tôi
Tôi ôm lấy bờ vai rạn nứt và nói rằng
Tôi không thể làm điều này thêm nữa
Bất kì lúc nào mà tôi muốn từ bỏ
Cậu nói với tôi, bên cạnh tôi
Chàng trai, cậu làm được mà, thật sự đó
Yea yea, tôi nhớ rất rõ ngày đó
Mệt mỏi và tự vấn trong nỗi tuyệt vọng trầm sâu
Tôi đẩy cậu ra và phẫn nộ với cậu
Nhưng cậu vẫn thế bền bỉ đứng bên cạnh tôi, dù tôi không nói bất cứ gì đi nữa
Bởi vì tôi sẽ chẳng buông tay cậu nữa đâu
Từ khi chào đời đến khi cuối đời này của tôi
Cậu sẽ luôn ở đây bảo vệ chốn ấy vẹn toàn
Ngăn nhỏ hồi ức trong tâm trí tôi
Nép một bên là chiếc đàn piano sơn sắc nâu
Lặng lẽ nơi góc phòng căn nhà thuở ấu thơ
Là cây dương cầm nhuốm màu kí ức xưa"
(TRANS BY SHINE CTT97)

Từ ngày Yoongi còn bé tí teo, khi mà anh trai anh và Hopie cũng chỉ có vài nghìn won tiền tiết kiệm, cộng thêm sự hỗ trợ từ mẹ mà anh có được món quà này - cây piano màu nâu. Món quà trân quý như thế, là mối tình đầu đầy khao khát của anh, anh đã vô tình lãng quên nó.
Cho đến một ngày của 12 năm trước, sinh nhật lần thứ 14 của anh, khi anh nhớ đến mới tìm lại cây đàn, cũng là lúc anh rơi vào tuyệt vọng. Trên chiếc ghế gỗ dài mà anh và Yoon Seon (anh trai) đánh đàn, mẹ cùng người đàn ông khác làm chuyện vô sỉ mất đạo đức. Đang trong cái tuổi dậy thì, tâm sinh lí còn đang nhạy cảm lại phải chứng kiến cảnh tượng ghê tởm ấy, Yoongi chẳng kìm được lòng cầm dao băm nát bề mặt chiếc ghế, cho nên những vết sần trên ghế mà Min Min và anh hiện tại đang ngồi chính là vết tích ngày xưa ấy.

Min Min thấy anh lặng người một lúc lâu, cô dịch sát lại gần anh, nhích cằm gác lên vai anh, đôi tay cố gắng ôm anh thật chặt:

-Có phải anh Yoongi nhớ lại chuyện ngày xưa với cây đàn này không? Anh đừng buồn nha! Có em ở đây rồi, anh sẽ không buồn đâu.

Yoongi hít thở sâu, bàn tay đặt lên vai cô:

-Min Min! Tôi có một chị gái và một người anh trai, tên là Yoon Ji và Yoon Seon.

-Anh Yoongi từng kể cho em rồi mà.

-Ừm. Nhưng mà... Yoon Seon chết rồi. Là Yoon Ji giết chết.

Min Min mở to mắt ngạc nhiên, buông hai tay đang ôm anh ra, cằm cũng rời khỏi vai anh:

-Vậy là chị Yoon Ji đi tù vì giết anh Yoon Seon? Tại sao lại như thế? Mọi người là chị em mà?

-Min Min em không hiểu được đâu, đến tôi còn chẳng hiểu vì sao chị ta lại nhẫn tâm đâm một nhát dao vào ngực Yoon Seon nữa.

Có lẽ, chính vì hai người phụ nữ mà anh tôn sùng nhất, yêu thương nhất làm những chuyện khiến anh không thể tin nổi, mới khiến anh có ác cảm với phụ nữ xung quanh. Càng đáng ghét hơn, là chính vào lễ tang Yoon Seon, cha anh cùng mẹ kế hiện tại cũng làm những chuyện ghê tởm ở phòng nghỉ ngơi dành cho gia quyến. Anh không nói cho Min Min biết mẹ anh ngoại tình rồi bỏ rơi chồng con, cũng không nói chuyện cha anh. Anh không muốn cô biết những chuyện bẩn thỉu này, anh chỉ muốn cô biết, không phải cứ là chị em ruột thì sẽ yêu thương nhau, giống như chuyện cô rời khỏi nhà có liên quan đến chị gái cô.

Nhìn lại cây đàn một lần nữa, anh dắt cô ra khỏi nhà kho, đóng nó lại:

-Từ lần sau em đừng đến đây nữa.

-Cây đàn...

-Đó là kỷ vật của tôi, mặc dù nó không được tốt đẹp.

-Anh nói nó không tốt đẹp, thế mà không bỏ nó đi?

-Nhưng mãi mãi là thứ mà tôi trân quý. Min Min thích, tôi mua cho em cây đàn khác?

-Em không em không. Anh Yoongi! Chúng ta về nhà ăn cơm thôi.

Đèn tắt, những thứ trong ký ức lại được chôn vùi thêm một lần nữa.

[Yoongi&girl] Uốn thẳng trai congWhere stories live. Discover now