Chương 8 - Dạy hư chim nhỏ thì sao!

4.7K 514 45
                                    

Tôi có thể nuốt đầu ngài không ạ?

Tác giả: Mộng Trung Đại Chùy

Edit: Dú

Chương 8 - Dạy hư chim nhỏ thì sao!

71.

Cảnh Minh nhìn thoáng qua Đề Hồ hãy còn đang say giấc, bèn đóng cửa ra ngoài gọi điện thoại.

"Đột ngột thế, nhà tôi còn nuôi thú cưng đấy..." Tóc Cảnh Minh vẫn vểnh lên, trưng vẻ mặt mất hứng.

Tiểu Tiếu khóc không ra nước mắt: "Xin anh đó, nhà Yên Nhiên xảy ra chút chuyện, chẳng phải là chuyện phát sinh đột ngột đó ư, anh đến giúp đi ạ, xem như tích đức thôi mà..."

"Được được được rồi, ngưng." Cảnh Minh nghe cô ta càng lúc càng rông dài, "Nhà tôi còn có đứa gào khóc đòi ăn đây này, cô tìm người khác..."

Hắn còn chưa kịp nói xong thì cái giọng ngâm dài của Tiểu Tiếu đã tập kích vào tai: "Ôiiiiii anh đừng nói thế chứ, cũng chỉ có anh mới ngăn được vụ của Yên Nhiên thôi, nếu mấy người kia đi thì fans sẽ phản kháng đó..."

Cảnh Minh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng nhấn nhá từng chữ vẫn rõ ràng: "Không đi."

Trước khi hắn cúp máy, Tiểu Tiếu bèn ôm Misu đến. Misu là một con Ragdoll, mắt màu xanh lam, lông trắng như tuyết, rất đẹp.

Misu kêu "Meo meo".

Ngón tay định cúp máy của Cảnh Minh dừng lại.

"Misu xin anh đó." Tiểu Tiếu nói xong thì bên con mèo kia lại "Meo" mấy tiếng dài.

Tiếng kêu này vừa mềm mại vừa uyển chuyển, Cảnh Minh nghe ra ý làm nũng trong đó, "Đừng kêu, đừng kêu nữa..."

Tiếng nũng nịu bên kia vẫn chưa dứt, Cảnh Minh không chịu nổi nữa, "A a a tôi đi, tôi đi còn không được à!"

72.

Ashhh...

Cảnh Minh đánh răng đối diện với gương, thốt ra một tiếng thở dài.

Hắn có thể từ chối người, nhưng lại không từ chối một con thú đáng yêu cho nổi.

Cảnh Minh rửa bọt trên mặt thì phát hiện Đề Hồ đã đứng ngay cửa phòng tắm.

"Dậy rồi à." Cảnh Minh xoa đầu nó, "Tối qua ngủ thế nào?"

Đề Hồ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Anh phải đi xa nhà ạ?"

Nhìn thấy đôi mắt trông ngóng của nó, trong lòng Cảnh Minh dấy lên nỗi áy náy, gật đầu, "Ừ, xong việc sẽ về ngay thôi."

Đề Hồ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẻ không nỡ sắp tràn ra khỏi mắt.

Nguyên một buổi sáng ấy, Cảnh Minh làm gì thì nó cứ bám đuôi theo hắn.

Cảnh Minh thở dài, bỗng cực kỳ hối hận vì đã đồng ý chạy sự kiện này. Hắn ôm Đề Hồ vào lòng, hôn lấy hôn để, sắp sửa gọi cho Đề Bảo.

73.

Lần này, Cảnh Minh đã có chuẩn bị từ sớm, dời cái điện thoại ra khỏi lỗ tai mình.

[Hoàn] Tôi có thể nuốt đầu ngài không ạ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ