Chương 11: Kết thúc.

1K 80 7
                                    

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt. Kể từ lúc Hye Jin lao tới chém người, đến lúc bị Namjoon đè xuống mặt đường thì vỏn vẹn chưa đến một phút.

CCTV ở gần nhà cũng quay được cảnh lén lút của cô nàng vào ngày hôm trước, khi Seokjin chuyển tới đây. Cảnh sát cho biết cô gái ấy bị tâm thần nhẹ. Gia đình và bạn bè không ai phát hiện có lẽ vì cô ấy sống vui vẻ hòa đồng như một người bình thường. Phòng riêng cô ấy giấu không ít ảnh của Seokjin, thậm chí có cảnh anh và Namjoon nắm tay nhau được đánh dấu X màu đỏ tươi. Về việc cảnh sát sẽ xử lí ra sao thì tạm thời không cần biết. Điều cần làm lúc này là Namjoon phải dưỡng thương cho tốt kìa.

Mẹ và em gái Namjoon vừa nghe tin đã sợ mất mật, Seokjin chứng kiến hết thảy còn hoảng loạn hơn. Người bị đau là em ấy, mà sao anh có cảm giác khó chịu thế này? Áy náy? Đúng. Anh áy náy. Bởi vì nếu không phải tại anh, đứa trẻ ấy sao có thể ra nông nỗi này?

Chỉ vì vụ tai nạn mà Seokjin ít nói hẳn, anh cứ ở bệnh viện không chịu về, kiên quyết đòi ngủ lại. Bác sĩ bảo tình trạng của Namjoon không phải nguy kịch gì, nhưng vẫn nên ở vài ba hôm để tránh tai biến.

Mẹ cậu phải lo cho em nhỏ, lại thấy Seokjin có lòng, liền an tâm giao cậu cho anh mà ra về.

"Còn đau không?" Seokjin cụp mắt xuống, cảm giác kinh hoảng lúc ấy vẫn khiến anh bất giác run rẩy.

Namjoon là nạn nhân mà vẫn cười tươi rói: "Không sao. Em thật sự không sao. Anh đừng như thế, trời ạ."

Cậu phải làm sao với bọn họ đây? Xem như trầy xước tí xíu, mà vẻ mặt của ai cũng nghiêm trọng hết.

Trong lúc hai người nhìn nhau đắm đuối, một giọng nam trầm chợt vang lên:

"Đêm hôm còn phiền người khác thế chứ."

Hai người cùng quay ra nhìn, đập vào mắt họ là một chàng trai cao ráo, đến mét tám chứ chẳng chơi. Khuôn mặt anh ta rất nam tính, pha chút sexy, nhưng nhìn qua hơi đáng sợ. Bên cạnh, Jimin đang nhăn nhó:

"Anh nói gì vậy? Namjoon cũng là bạn của anh mà, con người vô tâm."

Yoongi bị nói thế nên bực bội kéo ghế ngồi xuống rồi quay mặt ra ngoài. Anh cũng quan tâm nhóc Sam chứ bộ, chỉ là không muốn thể hiện thôi nhá.

"Chào anh, Seokjin, em là Jimin nè, còn nhớ em không?"

Ha ha... Sao anh quên được em ấy chứ? Vừa nhìn đã nhớ tới cái ngày ở tiệm sách quấn quýt cùng Namjoon của anh, lại bonus thêm vụ chơi truyền giấy bằng miệng! Anh thề sẽ khắc sâu khuôn mặt này vào tâm trí, vĩnh viễn! Anh cười cười:

"Em là Park Jimin đúng không?"

Jimin gật gật đầu, để quà sang bên cạnh rồi chép miệng nhìn Namjoon: "Hi sinh vì người thương, cao cả thật ấy."

"Đang khen hay là giễu cợt nhau đấy?" Namjoon cười cười, biết chắc cậu ta sẽ đến chọc mà.

"Đương nhiên là khen rồi, đang đi dạo với anh Yoongi nên ghé thăm tí thôi. Mà thấy ổn là được rồi. Vậy nhá."

Jimin nháy mắt, vòng tay Yoongi rồi lui ra ngoài, đến và đi như một cơn gió. Seokjin nhìn theo đầy khó hiểu. Rốt cuộc thì họ đến đây làm chi vậy?

[CHUYỂN VER][NAMJIN] Em bẫy anh?Where stories live. Discover now