Chương 56 : Nguyên Bảo tiến cung

272 8 0
                                    

  Đêm dài dần dần kéo tới, đầu mùa đông gió lạnh vù vù thổi quét toàn bộ hoàng cung. Khương Hằng ngồi một mình ở trong phòng, nhìn ngọn nến, gương mặt bình tĩnh, ước chừng hơn nửa canh giờ không nói gì cũng không có động tĩnh gì.

Thân là trọng thần trong triều, Khương Hằng thường xuyên được hoàng đế lưu lại nghị sự đến đêm khuya, cho nên ở ngoài hoàng cung có một cung điện dành riêng cho các đại thần nghỉ ngơi. Có thích khách tấn công, thê tử của mình sinh tử không rõ, lòng Khương Hằng tự nhiên lúc nào cũng ngóng trông tình hình trong cung.

An Quốc Công ngồi đối diện Khương Hằng, nhìn thông gia của mình, thỉnh thoảng đi qua đi lại. Căn bản An Quốc Công cũng không cần lưu lại, chính là lo lắng cho vị thông gia ái thê như mạng này, vạn nhất nghe thấy tin tức không tốt của thê tử, lại vào ban đêm xông vào cấm cung, thì là phiền toái lớn. Lúc này Khương Hằng đối với An Quốc Công nhìn như không thấy, lâm vào trầm tư.

Đêm đã vào canh bốn, Khương Hằng nhìn bóng đêm bên ngoài dày đặc, mày gắt gao nhíu lại, trong lòng càng ngày càng lo lắng: nếu Vãn Tình bình yên vô sự, hoàng đế tự nhiên sẽ phái người đến nói cho hắn, nhưng nay ngay cả một thị vệ thông báo đều không có, cho thấy bên kia tình huống nguy cấp.

Nụ cười dịu dàng của thê tử lại hiện lên trong đầu, nhưng khi nhắm mắt lại, lại thấy bộ dáng Cố Vãn Tình nằm trong vũng máu, nghĩ tới hình ảnh như vậy, tâm hắn như dao cắt.

Bỗng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng. Khương Hằng nhanh đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy một người, sửng sốt một chút.

Người ngoài cửa là Hoắc Hi Thần. Hơn nửa đêm Hoắc Hi Thần bị người đánh thức, nói thánh chỉ trong cung đến đây, gọi hắn tiến cung đi chữa bệnh. Vừa hỏi mới biết được, Bình Thân vương phi Cố Vãn Tình vì bảo hộ Chiêu Hòa công chúa mà bản thân bị trọng thương, sinh tử chưa biết. Hoắc Hi Thần lập tức nhích người tiến cung, cũng dặn cẩn thận đừng đem chuyện vương phi gặp chuyện bị thương nói cho đại tiểu thư Khương gia Khương Huệ Như.

Hoắc Hi Thần tiến cung, chạy thẳng đến tẩm cung của Thái Hậu, liền thấy Cố Vãn Tình mặt không có chút máu nằm ở trên giường, trên người nhiều chỗ bị thương, máu mặc dù đã ngừng chảy, miệng vết thương đều băng bó rồi, nhưng cả người mất máu quá độ, sợ là dữ nhiều lành ít. Hoắc Hi Thần luôn luôn rất có hảo cảm đối với vị vương phi này, lại là thánh thượng hạ chỉ, cho nên hắn sử xuất toàn bộ sở học, toàn lực thi cứu, cũng chỉ bảo trụ mạng sống của vương phi, còn khi nào thức tỉnh, liền ngay cả Hoắc Hi Thần cũng không có nắm chắc.

Còn lại, chỉ có thể nghe thiên mệnh.

Hoắc Hi Thần cứu trị xong, nghe nói Khương Hằng ở trong cung chờ tin tức, liền lập tức chạy vội tới. Khương Hằng vừa nhìn thấy Hoắc Hi Thần, sắc mặt càng âm trầm: Hoàng Thượng phải thỉnh thần y tiến cung, xem ra liền ngay cả các vị thái y ở thái y viện cũng bó tay rồi.

Hoắc Hi Thần nhìn sắc mặt Khương Hằng, cùng hắn vào phòng, đem bệnh tình của Cố Vãn Tình một năm một mười nói cho Khương Hằng. Cuối cùng lại nhìn nhìn sắc mặt Khương Hằng, bồi thêm một câu: "Bụng vương phi bị thương, sau này người cứu về rồi, sợ là cũng không thể sinh dục..."

Cố Vãn Tình chưa từng sinh dục qua tử nữ, ở thời đại này, con nối dòng rất là trọng yếu. Khương Hằng nghe xong, chính là thống khổ xiết chặt nắm tay, thở dài một tiếng: "Chỉ cần Vãn Tình có thể khỏe mạnh, có con nối dòng hay không lại có quan hệ gì? Đừng nói ta đã có ba nhi tử, cho dù ta một đứa nhỏ đều không có, lại có quan hệ gì đâu? Nay ta chỉ ngóng trông Vãn Tình có thể khỏe mạnh, không có bất luận cái gì này nọ, so với mệnh của nàng trọng yếu hơn."

Hoắc Hi Thần cúi đầu, một cảm giác vô lực thản nhiên sinh ra. Hắn làm nghề y lâu như vậy, lần đầu cảm thấy loại bất lực này. An Quốc Công thở dài một hơi, ông cũng là người yêu vợ, nay gặp Khương Hằng đối với thê tử thâm tình như vậy, không khỏi cảm động lây, hồi tưởng lúc thê tử của mình bệnh nặng sắp hấp hối, chính mình cũng chỉ cầu thê tử có thể khỏe lại, chẳng sợ dùng toàn bộ tính mạng thân gia đi trao đổi, cũng sẽ không tiếc.

Hoắc Hi Thần vỗ vỗ bả vai Khương Hằng, nói: "Vương gia cũng không cần quá mức đau buồn, vãn bối đã dùng toàn lực chữa trị, tính mạng vương phi không sao, chỉ là sợ phải chờ chút thời gian mới có thể tỉnh lại. Tóm lại người cứu về rồi, thỉnh vương gia thả tâm."

An Quốc Công cũng nói: "Đúng vậy, Hoắc thần y đều nói thế, vương gia thỉnh buông tâm, vương phi cát nhân đều có thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự."

Hoắc Hi Thần chẩn trị xong, còn lại phải nhờ vào chính bản thân Cố Vãn Tình, hắn lưu lại cũng không có ý nghĩa, vì thế ra cung hồi Khương phủ. Thời điểm đến Khương phủ, trời còn chưa sáng, vừa mới vào cửa, chỉ thấy Khương Huệ Như khóc tê tâm liệt phế đang chạy tới, nắm tay áo của hắn gào khóc, khóc không có nửa điểm rụt rè của tiểu thư khuê các, thập phần thương tâm.

Khương Huệ Như vừa khóc vừa nói: "Hoắc ca ca, ta nghe nói đại bá mẫu đã xảy ra chuyện, huynh mau nói cho ta biết, nay tình huống của đại bá mẫu như thế nào?"

Thúy Liên cũng đi theo Khương Huệ Như, lau nước mắt. Hoắc Hi Thần nhất thời cảm thấy đầu to ra một trận, không phải đều dặn qua trước đừng cho Khương Huệ Như biết sao, nha đầu kia thân mình không tốt, vạn nhất nghe xong tin tức, có chuyện không hay xảy ra, thì biết làm như thế nào?

Hoắc Hi Thần nhanh chóng dỗ nàng vài câu, mang theo hai người vào phòng nói chuyện.

"Vết thương của vương phi thương hơi nặng, không thể hoạt động, cho nên ở lại trong cung tĩnh dưỡng. Muội chớ lo lắng, tính mạng vương phi không sao, chính là cần chút thời gian điều dưỡng thôi."Hoắc Hi Thần tránh nặng tìm nhẹ nói.

Khương Huệ Như khóc nói: "Hoắc ca ca, huynh đừng muốn gạt ta. Trong cung ngự y nhiều như vậy, nếu là đại bá mẫu bị thương không nặng, Hoàng Thượng lại làm sao có thể mời huynh đi chẩn bệnh chứ? Nhất định là ngự y trong cung cũng không thể xuống tay, mới có thể mời huynh ra tay. Hoắc ca ca, xin huynh đừng giấu giếm ta, nói cho ta biết tình huống đại bá mẫu rốt cuộc như thế nào?"

Hoắc Hi Thần biết không thể gạt được nàng, liền đơn giản nói một chút bệnh tình Cố Vãn Tình, né qua chuyện trọng thương cùng không thể sinh dục. Khương Huệ Như vừa nghe, khóc ầm ầm, nắm tay áo Hoắc Hi Thần năn nỉ nói: "Hoắc ca ca, Huệ Như xin huynh mang Huệ Như tiến cung, Huệ Như nhất định phải gặp đại bá mẫu một lần mới an tâm!"

Nhìn Khương Huệ Như khóc, Hoắc Hi Thần cảm thấy trong lòng bị đè nén khó chịu, cảm giác đau lòng nói không nên lời. Nhưng hậu cung cũng không phải là địa phương có thể tùy ý ra vào, Khương Huệ Như tuy rằng là đích đại tiểu thư Khương gia, nhưng chưa truyền triệu cũng không được vào cung.

"Muội chớ khóc, nếu không như vậy đi, chờ hừng đông ta lại tiến cung một lần, xin Thái Hậu cho muội tiến cung đi thăm một lần." Hoắc Hi Thần nói.

Được Hoắc Hi Thần đồng ý, lúc này Khương Huệ Như mới ngừng khóc. Hoắc Hi Thần lại dỗ Khương Huệ Như trở về nghỉ ngơi chờ tin tức.

Trời vừa mới sáng, tin tức Cố Vãn Tình trọng thương liền truyền khắp toàn bộ Khương phủ, toàn bộ Khương gia một mảnh mây đen mù sương, liền ngay cả chi thứ hai Tiền thị trong thường ngày cùng Cố Vãn Tình nhìn không hợp mắt, cũng không khỏi lo lắng. Tiền thị tuy rằng bất mãn tẩu tử này đoạt quyền của bà ta, nhưng Cố Vãn Tình đối với chi thứ hai dày rộng, vẫn chưa cắt xén khó xử bà ta, đối xử với Khương Huệ Như lại vô cùng yêu thương, cho nên hai năm này mâu thuẫn của Tiền thị đối với Cố Vãn Tình bớt đi không ít, chính là ngại mặt mũi, vẫn không cùng Cố Vãn Tình quá nhiều lui tới. Nay được tin tức Cố Vãn Tình trọng thương, Tiền thị cũng lo lắng.

Hừng đông không bao lâu, Hậu Uyển Vân liền từ trong cung đi ra, về tới Khương phủ. Chi thứ hai Tiền thị nhìn lên gặp Hậu Uyển Vân trở về, sẽ không cho nàng ta sắc mặt hoà nhã, trong lời nói giáp thương mang bổng: "A, cháu dâu như thế nào đã trở lại, không ở trước mặt mẹ chồng hầu hạ? Các vị quý nhân trong cung đều có mắt nhìn, cháu dâu không cố gắng biểu hiện, qua thôn này sẽ không cái điếm này."

Trên mặt Hậu Uyển Vân lúc đỏ lúc trắng, nhưng ngại thân phận Tiền thị là trưởng bối, cũng không dám phát tác, chỉ qua loa vài câu liền vội vàng trở về phòng. Nàng ta là bị đuổi ra ngoài cung, Tiền thị vừa nói như vậy, chọc trúng chân đau của nàng ta.

MẸ CHỒNG TRỌNG SINH VS NÀNG DÂU XUYÊN QUA - Tiêu Cửu LyWhere stories live. Discover now