Chương 5

1.5K 52 1
                                    

Nằm lên giường, Hạo Huân nhanh nhẹn lấy bàn tay to lớn của mình kéo Hùng Bưu vào trong lòng. Mặc cho Hùng Bưu giãy dụa như thế nào, hắn vẫn chế trụ cậu ở trong lòng bất động.

"Anh vì sao lại ôm tôi? Tôi cũng không phải tiểu hài tử." Hai đại nam nhân ôm nhau ngủ cùng một chỗ chẳng lẽ không kỳ quái sao? Nhất là bị chế trụ trong lòng ngực của Hạo Huân, làm cho cả người cậu không được tự nhiên.

"Ngoan, đừng lộn xộn. Ngủ sớm một chút đi, tôi hôm nay mệt chết được." Hai người thân thể sát nhau, Hùng Bưu lại không an phận trong lồng ngực của hắn mà nhích tới nhích lui, Hạo Huân không dám khẳng định nếu cậu còn động lên động xuống như vậy hắn sẽ làm chuyện gì nữa. Dù sao hôm nay hắn cũng thật sự mệt mỏi, nghĩ muốn ngủ sớm một chút.

"Kia. . . Vậy anh ngủ đi, tôi sẽ không nháo nữa." Nghe thấy thanh âm của Hạo Huân có chút mệt mỏi, Hùng Bưu dừng giãy dụa, ngượng ngùng nói. Hắn là do mệt mỏi mới ôm cậu ngủ a!

"Ngoan." Hắn cúi xuống hôn lên trán của Hùng Bưu, Hạo Huân ôm cậu mà tiến vào mộng đẹp.

Hùng Bưu chỉ ngây ngốc vuốt cái trán mà người kia vừa hôn, trước kia trước khi đi ngủ ba ba đều hôn trán cậu như vậy. Hiện giờ Hạo Huân hôn cậu làm cậu nhớ tới ba ba đã qua đời của mình, Hùng Bưu hốc mắt không khỏi đỏ lên, rồi nghĩ đến bản thân mình đã là một đại nam nhân nên không thể khóc.

Hít hít cái mũi, Hùng Bưu chủ động ôm thắt lưng của Hạo Huân mà vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn, nghe bên tai truyền đến tiếng tim đập nhẹ nhàng của nam nhân, mí mắt đã muốn nhắm lại.

Chỉ chốc lát sau Hùng Bưu phát ra tiếng thở đều, Hạo Huân vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt. Nhìn người trong lòng đem mặt vùi vào trong ngực hắn, ôn nhu lau đi nước mắt ở khóe mắt Hùng Bưu, Hạo Huân hít một hơi dài.

Xem ra cậu nhất định phải chịu nhiều khổ cực, mà như vậy Hùng Bưu sẽ làm cho hắn ngày càng yêu thương cậu.

Vào giữa đêm, Hạo Huân bị một tràn tiếng khóc đánh thức. Phát hiện đó chình là tiếng khóc của Hùng Bưu, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhất thời cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan.

Nhìn chăm chú Hùng Bưu nước mắt giàn dụa, nhắm chặt mắt lại, miệng không ngừng nói mê: "Không cần. . . Không cần. . . Qua đi. . . Máu. . . Máu. . ." Hai tay lại quơ lung tung, Hạo Huân chỉ biết cậu đang gặp ác mộng.

Hạo Huân không ngừng vỗ nhẹ cậu xem như bảo bối, miệng lại không ngừng nói: "Ngoan, không có việc gì, đừng khóc, không có việc gì, ngoan..."

Qua hồi lâu, Hùng Bưu mới chậm rãi ngừng khóc, mê mang hai mắt mở ra, nhìn thân ảnh trong bóng tối cảm thấy xa lạ nhưng quen thuộc, không xác định hỏi: "A . . .Huân?"

Nghe thấy thanh âm của Hùng Bưu, Hạo Huân nhíu mày, ôn nhu nói: "Đúng vậy là tôi, gặp ác mộng sao?" Cảm nhận người trong lòng không ngừng run rẩy, Hạo Huân ôm chặt cậu, "Không có việc gì, ngoan, không có việc gì." Đến tột cùng mộng như thế nào lại có thể làm một người có thể khóc bi thương đến như vậy?

Cảm nhận được hơi ấm của cơ thể Hạo Huân, Hùng Bưu không tự chủ lại chôn sâu vào trong lòng hắn. Từ khi ba ba ngoài ý muốn mà qua đời, mỗi buối tối cậu đều nằm thấy cùng một cơn ác mộng, trong mộng đều nhìn thấy lại chuyện đã xảy ra nhưng đều vô lực ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy ba ba nằm trong vũng máu, loại bi thương cùng khốn khổ này mỗi lần đều làm cậu khóc thét lên.

[ĐM] LUYẾN TÂMWhere stories live. Discover now