Chương 10

1.8K 49 0
                                    

Nhận được điện thoại của Hùng Tiểu Diệp, Hạo Huân bật người đi ra ôtô lái thẳng tới trường học. Vừa nghĩ tới Hùng Bưu không biết xảy ra chuyện gì, ngực liền đau nhói làm hắn hô hấp khó khăn. Vừa tới trường, Hạo Huân liền đi thẳng đến phòng y tế.

Không hề nhìn tới mọi người bên trong phòng, Hạo Huân tiến thẳng đến giường bệnh. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của Hùng Bưu, băng gạt chói mắt trên trán, hắn liền âm lãnh tức giận, toàn thân tỏa ra sát khí. Mọi người đều cảm thấy bốn phía hàn khí thật mãnh liệt, mà bây giờ lại chính là mùa hè có tí oi bức.

Ôn nhu lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Hùng Bưu, Hạo Huân lộ lên nét tươi cười lạnh băng.

"Tiểu Diệp." Âm thanh lạnh băng như đến từ địa ngục làm cho mọi người đều ngây ngẩn, nhìn đến nét tươi cười của Hạo Huân, sắc mặt của mọi người đều tái nhợt. Nam nhân này so với lần trước còn khủng bố hơn.

Sớm đoán được bộ dạng tức giận của Hạo Huân, Hùng Tiểu Diệp vẫn không tránh được mà run rẩy. Hạo Huân so với tưởng tượng của nàng càng khủng bố hơn! Bất quá vừa nghĩ tới như vậy thật là tốt, Hùng Tiểu Diệp đáy lòng sợ hãi nhưng nhanh chóng được thay thế bởi sự hưng phấn.

Sinh động như thật đem việc đã xảy ra mà nói, Hùng Tiểu Diệp không quên đem thời khóa biểu đã điều tra đưa cho Hạo Huân. Nắm lấy tờ giấy trong tay, Hạo Huân rất nhanh nhìn qua một lần. Đang muốn đứng dậy, lại bị người giữ chặt. Nhìn thấy Hùng Bưu giữ mình lại, hắn không khỏi nở nụ cười ôn nhu.

"Thế nào? Còn đau không?" Ánh mắt ôn nhu, thanh âm nhẹ nhàng làm mọi người lại một lần nữa cảm nhận được Hạo Huân biến sắc mặt cực nhanh.

"Có một chút, A Huân, anh tại sao lại ở chỗ này?" Sau khi tỉnh lại, thấy Hạo Huân ngồi bên cạnh cậu, Hùng Bưu không khỏi gật mình.

"Đến bàn bạc công chuyện. Em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ mau chóng trở về."

"Ừ, anh nhanh đi lo liệu, em ở chỗ này chờ anh." Thì ra Hạo Huân là tới trường học làm việc a! Hùng Bưu hậu tri hậu giác gật gật đầu. Ánh mắt mọi người chỉ bất đắc dĩ mà gật đầu.

"Phải chiếu cố tốt em ấy." Nhìn qua giáo y bên cạnh, Hạo Huân bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Thấy Hạo Huân đã rời đi, mọi người đều nhanh nhanh đuổi theo, có ai mà không muốn xem kịch vui a! Vội vàng cáo biệt Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp tiến ra cửa, Hùng Bưu nhìn cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Đi ra phòng y tế, nhìn Hạo Huân đứng trước mặt, Hùng Tiểu Diệp khó hiểu nhíu lông mày. Hạo Huân không phải nên đi tìm người kia tính toán nợ nần rồi sao? Như thế nào còn đứng ở đây?

"Còn không dẫn đường."

Lời nói không có chút tình cảm làm cho Hùng Tiểu Diệp trong nháy mắt phản ứng, vội vàng làm theo. Nàng thật là ngốc, không có bọn họ chỉ người kia, Hạo Huân làm sao có thể tìm người tính toán sổ sách?

Đi đến trước cửa một phòng học, Hùng Tiểu Diệp liền dừng lại. Đối mặt với đội hình khổng lồ, vô luận là giáo sư hay học sinh đều ngây ngẩn cả người.

[ĐM] LUYẾN TÂMحيث تعيش القصص. اكتشف الآن