Mở lòng.

572 43 11
                                    


   Ngụy Châu thẫn thờ ngồi thu mình trên giường lớn. Cậu nhìn ra khung cửa sổ, chim chóc bên ngoài tự do bay lượn, chốc chốc lại đáp xuống tán cây to, đậu lại ở đó hót véo von.

  Cậu thật ngưỡng mộ chúng. Ngụy Châu rất muốn được như những chú chim đó, có thể thoải mái bay đến nơi đâu mình thích. Và quan trọng là, biết được phương hướng và nơi chốn để tìm về.

  Còn cậu, bây giờ chẳng những cậu không biết mình là ai, nhà ở đâu, thân phận như thế nào. Còn thêm một khúc mắc lớn cứ ve vãn trong khối óc trống rỗng của mình hiện tại.

  Chính là bản thân đã có người yêu. Mà lại còn là một người đàn ông. Ngụy Châu từ lúc được Cảnh Du đưa về đây, không ngày nào cậu bước ra khỏi phòng. Cái sự thật trêu ngươi đó cứ ám ảnh tâm trí cậu, làm cậu tự kìm hãm chính mình, không cho mình có cơ hội tìm hiểu thêm về phần quá khứ này nữa.

  Tại sao? Tại sao là một người đàn ông? Điều trái luân thường này đã được cậu tạo ra trong quá khứ thật hay sao?!

  Ngụy Châu tuy chưa kịp tiếp thu nổi cái quá khứ lạ đời này, nhưng trong lòng cậu lại tự vấn bản thân. Khi nghe Cảnh Du nói rằng mình là người yêu của hắn, cậu chỉ kích động một chút, vì nhận thức được điều này là sai thực tế. Nhưng rồi sau khi ổn định lại tinh thần, Ngụy Châu không hề còn cảm giác muốn chối bỏ nữa. Từng hành động và lời lẽ cưng chiều của Cảnh Du dành cho mình, bản thân Ngụy Châu đều không thể nào ngăn cảm giác thoải mái và yên tâm. Mỗi khi có hắn bên cạnh, Ngụy Châu luôn cảm nhận sự bình yên trong tâm hồn mình.

   Cảnh Du như một điểm sáng duy nhất chịu lưu lại bên cậu, trong khi cậu hoàn toàn ngã gục trong bóng tối hiện thực, giữa sự tịch mịch của quá khứ và hiện tại.

   Tuy cậu không hề còn cảm giác gì gọi là yêu thương với hắn. Nhưng thâm tâm cũng đã dần ngấm ngầm thừa nhận những thứ cậu nghe được đều đúng cả. Sự chân thành của Cảnh Du làm cậu thấy có lỗi, có lỗi vì người ta hết mực yêu thương mình, còn mình thì thà ích kỹ trốn tránh những điều bản thân đã ngộ ra, chứ không hề dám dũng cảm đối mặt để tiếp tục sống cuộc sống của chính mình.

   Sau tai nạn lần này, con người Ngụy Châu có chút thay đổi. Cũng vì vừa trãi biến cố quá sức chịu đựng là mất đi toàn bộ kí ức. Sự hoảng loạn và cô độc cứ bao trùm lên người con trai ấy, tính cách hoạt bát vui vẻ của cậu dường như đã bị chôn vùi. Thay vào đó một Ngụy Châu trầm lặng và ít nói. Sự yếu mềm ít ỏi từ lâu bị bản tính kiên cường che khuất trong con người Ngụy Châu, đến ngày hôm nay đã quá sức kìm nén mà phun trào.

    Ngụy Châu cứ ngồi lặng yên ở đó, tay chân không hề muốn cử động dù chỉ một chút. Bỗng bên tai văng vẳng một thứ âm thanh trầm bổng, Ngụy Châu chăm chú ngồi nghe. Rồi không biết từ khi nào, bước chân của cậu bất giác men theo lối đi mang âm thanh đó đến bên mình mỗi lúc một gần. Cậu dừng lại ở đó, nơi mà tiếng đàn piano nhẹ dịu đang được phát ra từ đôi tay của người đàn ông ngồi trên ghế dài của chiếc đàn.

  Thân ảnh cao to, đôi bờ vai rộng lớn, đôi mắt khép hờ run run hàng mi theo từng nhịp điệu, đôi môi mỏng dần dần kéo cao, tạo ra một đường tươi sáng ẩn ẩn hiện hiện.

Hoàng Châu Thịnh ThếWhere stories live. Discover now