Chap 21: [Hoàn] Hold my hand

1K 78 0
                                    

Bữa cơm im lặng không ai nói gì là do họ quá đói rồi. Yên tĩnh không bao lâu lại bắt đầu những tiếng sụt sùi, do tác dụng phụ của canh cá cay, người sụt sịt trước không ngờ là người mạnh miệng nói 'tôi rất giỏi ăn cay', là TOP. Seung Ri nãy giờ vẫn chưa thấy quá cay, nhìn qua chén cậu múc cho Ji Yong vẫn còn hơn nữa chén, tốc độ ăn không giống như thường ngày mà cũng không phải súp này không ngon, nguyên liệu cũng không có gì khác: "Anh không ăn cay được?", Seung Ri ánh mắt nghi hoặc nhìn Ji Yong.

_"Cậu không biết năm cậu vừa đi Mỹ du học, Ji Yong đã bị xuất huyết bao tử sao?", Young Bae thấy Seung Ri hỏi Ji Yong như vậy trong lòng lại nhớ chuyện xưa "Nếu lúc đó cậu không đi du học thì.....", bất chợt phát hiện ánh mắt sát khí của Ji Yong nên Young Bae xem như vừa rồi không có nói chuyện gì mà tiếp tục thưởng thức súp cá cay, tay nghề của tên này thật làm người ta kinh hỉ, ở ký túc xá cùng một năm mà không phát hiện ra hắn biết nấu ăn. Thật nhiều điều mình không biết rõ về hắn, nghĩ mà không đáng với hai chữ bạn thân, năm Seung Ri biến mất, Ji Yong ngay cả ký túc xá cũng không quay về, lần gặp lại Ji Yong là khi cậu ta tới thu dọn đồ đạc quay về nhà sống, lúc đó cậu ta gầy kinh khủng sau này mới biết cậu ta vừa ra viện, lúc phụ cậu ta dọn đồ về nhà, Young Bae không thấy Seung Ri nên đã hỏi người làm trong nhà mới biết Seung Ri đã đi du học, lần gặp lại thứ hai Ji Yong ngày càng lạnh lùng, ngày đêm bất chấp vào việc học, tối lại làm thêm đến rạng sáng. Lúc đó anh có ngăn cản cỡ nào cũng không được, cũng chẳng phải thiếu tiền thật không biết tại sao hắn lại bán mạng không thương tiếc như vậy. Giờ liên kết lại mọi chuyện mới biết Ji Yong lúc đó vì sao lại tự hành hạ mình như vậy, mũi bắt đầu sụt sịt vì những chuyện cảm động đó. Ji Yong lúc nãy rất hạn chế ớt là biết Seung Ri không ăn cay giỏi nhưng hắn vẫn là không ăn được, lúc nào cũng Seung Ri, đến bản thân mình còn không biết quý không hiểu sao lại yêu được người ta. Tên ngốc.

***

Nghe Young Bae vô tình nói ra chuyện năm đó, Ji Yong hận không thể đạp tới chân Young Bae, giờ mà cản cậu ta, Seung Ri chỉ thêm nghi ngờ, anh đành trừng mắt nhìn Young Bae, tên này thật lắm chuyện.

Seung Ri đã ăn xong phần của cậu, "Để em ăn giúp anh", cậu liền đem chén súp của Ji Yong đang ăn qua chỗ mình, trong lòng nghẹn ngào, khoé mắt cay xót, cậu đã không định khóc nữa nhưng nghe Young Bae vừa nói, tuy không rõ ràng nhưng trái tim lại nhói đau, nước mắt khó lòng mà kiềm, kiềm chế giỏi lắm nên cậu chỉ chậm rãi rơi nước mắt, rơi xuống giọt nào lại lau đi giọt ấy: "Súp này thật sự rất cay", giọng nói không đổi, lông mày chau lại, cái mũi đã đỏ vì cứ mãi sụt sịt, trên môi lại nở một nụ cười, biểu tình đối lập với tâm trạng đau thương của cậu. Mọi người không ai nhìn ra là gì. Ji Yong xót xa:" Anh đã bỏ ít ớt lại rồi, vậy mà vẫn cay vậy sao?"

_"Ít cái mông cậu, rất cay, nhìn xem miệng tôi muốn sưng lên rồi", TOP chen vào như tìm chỗ trút giận.

Seung Ri lần này xem như nợ TOP một lần giải nguy, cậu từ nhỏ đến giờ không thích bị người khát phát hiện mình khóc cũng trừ hai người thân là chú và anh, ngoài ra chưa bao giờ để ai nhìn thấy.

Ji Yong lấy cho cậu một ly sữa giải nguy còn lấy khăn giúp cậu lau mặt. "Xem em sau này còn dám ăn cay", Ji Yong nhẹ giọng trách yêu. Thấy cậu vẫn mãi sụt sịt "Sau này anh sẽ bỏ ít ớt lại, anh không nghĩ lại cay như vậy, bảo bối xin lỗi em", Ji Yong ôm cậu vào lòng.

[Nyongtory] Hold My HandWhere stories live. Discover now