Chap 12: Nỗi giận

1.2K 96 7
                                    

Chuyện này nói ra cũng không có gì quan trọng nên cậu nghĩ không cần phải nói với anh với lại chắc gì anh ấy quan tâm.

Dae Sung, TOP hai người họ từ nhỏ đã quấn lấy nhau, nói họ ngốc nhưng vẫn không bằng cậu khi xưa vì bọn họ ít ra còn dám thừa nhận tình yêu của họ, không như cậu do dự, trốn tránh, chính vì có chút ngưỡng mộ bọn họ nên cậu mới nhất thời chấp nhận giúp họ, thay thế Dae Sung đi xem mắt, gia đình TOP thì nghĩ thoáng hơn nên không kỳ thị người đồng tính, họ nói đều là con họ sinh ra dù không thích nhưng cũng không thể vứt bỏ đứa con mang nặng đẻ đau, gia đình Dae Sung thì ngược lại hoàn toàn, ngày đêm hối thúc anh ta xem mắt, khiến người lỡ dại như cậu phải cùng Dae Sung đi xem mắt, cái quan trọng ở đây là họ muốn cậu khuyên giải đối tượng xem mắt, Dae Sung gặp người lạ hay nhát còn TOP thì quá thẳng thắng nên cuối cùng cậu phải làm nhiệm vụ làm sứ giả hòa bình. Nhưng cô ả này sao lại nhìn trúng cậu, không sớm không muộn lại là lúc này nói muốn hẹn hò cùng cậu đã vậy còn cố ý nhờ người lớn gọi điện cho gia đình Dae Sung, biết chắc chắn rằng cậu sẽ cùng Dae Sung ra mặt. Cứ tưởng chỉ đơn giản nói chuyện nửa buổi nào ngờ đến gần tối mới khuyên được cô ta bỏ ý định, phụ nữ đúng là vừa dai dẳng vừa rắc rối. Nói cả nữa ngày trời vẫn không buông tha cho cậu, dĩ nhiên phải ngửa bài cậu là đồng tính, cô ta kinh ngạc mà nhìn cậu, nói cậu đã có người trong lòng cô ta không tin, nói cậu là đồng tính cô ta cũng không tin, đến khi cậu cho cô ấy xem tấm hình trong bóp tiền của cậu, trong hình là một chàng trai gương mặt đang cười rất tươi ngồi nghiêng đầu tựa vào vai một thanh niên anh tú, khuôn mặt lạnh lùng. Năm đó khối cấp 3 được trường cho đi dã ngoại ở biển, trong lúc ngồi ngắm biển cậu đã đề nghị chụp chung một tấm hình, là tấ hình duy nhất cả hai chụp cùng nhau, cậu luôn mang theo bên mình.

Cô ta lúc này mới nhẹ nhàng mà gật đầu thừa nhận, cậu biết cô ta không khinh miệt cậu nhưng đi đâu cũng gặp đối tượng mình thích là đồng tính cũng không khỏi mất niềm tin, cậu thật sự không phải đùa giỡn với cô đâu. Có trách thì trách số cô đen đủi vậy. Seung Ri với tay ôm cô ta vào lòng như an ủi cũng như lời chào tạm biệt. Người xưa từng nói trong hoạ có phúc, thật may vì cô ta còn có chút gì đó hiểu chuyện, không giống như những người phụ nữ thâm độc khác. Nếu không có chuyến công tác ở Hàn hoặc nếu Ji Yong đã có hạnh phúc mới, có lẽ cậu sẽ thử thích cô ta. Seung Ri mỉm cười rời đi.

Xe của bọn họ vẫn đậu chờ cậu, cậu lên xe quay về, bọn họ chờ cậu cả buổi trên xe xem ra cũng đáng đời. Về đến nơi trời đã tối đen, tuyết lại bắt đầu rơi, ngày càng dày đặc, cậu khẽ rùng mình. Seung Ri đi vào nhà vừa đi vừa lấy điện thoại ra xem...điện thoại không biết lại hết pin từ bao giờ. Sau này không tham gia vào chuyện của bọn họ nữa. Cậu đây so với họ cũng không kém gì, chuyện cậu còn chưa lo xong, vừa bước vào nhà cậu liền xem đồng hồ rồi lại thở ra, cũng may vẫn còn kịp giờ nấu cơm. Đi ngang phòng bếp, đồ ăn trên bàn trước khi đi cậu có hâm nóng lại cho anh nhưng giờ thì vẫn còn nguyên.

-" Ji Yong, anh có trên đó không?", Seung Ri đứng dưới lầu hỏi nhưng không thấy Ji Yong trả lời nên lên phòng tìm anh, đèn phòng không mở chỉ le lói chút ánh sáng từ đèn đường hắt qua cửa kính phòng, chẳng nghe thấy động tĩnh gì có thể là anh đang ngủ, lúc trưa trước khi đi có hâm lại chút đồ ăn cho anh. Anh không đọc được tin nhắn sao? Cả ngày cũng không xuống bếp, cũng không ăn gì, cậu sợ anh bị ốm nên dơ tay lần tìm trán Ji Yong, kết quả chưa kịp chạm vào lại bị một lực mạnh áp cậu vào tường.

[Nyongtory] Hold My HandWhere stories live. Discover now