Chap 8: Tạm biệt, Ji Yong

1.2K 95 7
                                    

_"Cậu chọn món đi, cậu có muốn ăn phần cơm như lúc trước không?"_ Ji Yong định gọi món theo sở thích lúc trước của cậu, nhưng lại nhớ đến ly sữa hôm qua, sở thích của cậu không còn như trong ký ức của anh. Mãi vẫn không thấy Seung Ri lên tiếng: "Seung Ri à"

_"Vẫn như cũ", cậu khẽ giật mình trả lời anh, đã lâu rồi mới được nghe anh ấy gọi tên mình, giọng nói rất trầm ấm làm trong lòng cậu cũng trào dâng một nỗi chua xót đến ngậm ngùi. Cậu vẫn chọn phần cơm như cũ, hương vị vẫn như xưa, không quá nhạt không quá mặn, đậm đà như mùi vị bà thường nấu. Nghĩ đến ký ức xưa không khỏi chạnh lòng, khóe mắt cũng hiện lên tia đỏ, cậu cứ cúi đầu ăn không muốn bị người đối diện trông thấy biểu tình đó.

_"Cơm không được ngon sao?", anh nhìn thế nào lại thành ra cậu ăn không ngon.

_'Không có. Anh còn nhớ giấc mơ của tôi chứ?", cậu không biết nói gì hơn, lúc trước khi ở bên cạnh anh, người nói chuyện luôn là cậu còn anh cứ mãi im lặng, cậu không nghĩ rằng sẽ có ngày hoàn cảnh lại đổi ngược lại nhưng cậu không lạnh lùng giống anh được, trái tim cậu rất mềm yếu.

_"Vẫn nhớ".

_Biểu tình của anh có phải là có chút bất ngờ với câu hỏi của cậu không hay cậu lại nhìn nhầm. Cậu đã từng rất muốn biết những giấc mơ của anh nhưng lúc đó cậu có hỏi thế nào thì anh ấy cũng chỉ đáp lại cậu bằng sự im lặng. Bây giờ lại không biết nói gì với anh ấy nên cậu bèn lôi chuyện xưa ra nói, một công đôi chuyện, ít ra anh ấy chắc sẽ vui vì không phải nhàm chán nói chuyện một mình.

_"Giấc mơ gần đây nhất hay là giấc mơ lúc chúng ta còn bên nhau?". Giấc mơ đối với anh là cách lắp đầy những mong ước mà khi còn thức không thể làm, cũng có thể là những bất hạnh, những buồn phiền được che kín lần lượt được phơi bày hóa giải trong những giấc mơ nhưng sau giấc mơ khi tỉnh lại tất cả chỉ làm thêm hiu quạnh, đau thương. Lúc còn em bên cạnh những giấc mơ của anh đều là em, kể cả những điều không nên mơ thấy cũng đã bao lần mơ qua, làm những chuyện của một người con trai tuổi mới lớn thường khao khát tò mò, nhưng anh thật khác biệt khi người nằm dưới anh không phải là cô nàng xinh đẹp nào mà đó mà là em, khuôn mặt của em ngày càng rõ hơn trong giấc mơ của anh, nếu muốn anh nói về giấc mơ lúc đó anh thật không biết phải mở lời như thế nào vì vậy khi xưa anh đã chọn cách im lặng khi em hỏi anh về những giấc mơ.

Seung Ri phân vân một hồi, cậu muốn chọn cả hai nhưng không phải đã quá tham rồi sao, tính cách anh ấy lại không dễ gì nói ra những điều được anh cho là riêng tư đó, ở bên anh lâu như vậy, cậu chưa bao giờ biết được anh ấy đang nghĩ gì, đó xem như là thất bại của chính cậu. Nếu nói cậu muốn biết cả hai chắc anh ấy sẽ đổi ý mà không nói nữa, cậu dù sao đã tò mò rất lâu, muốn biết anh ấy có bao giờ mơ thấy cậu, nhưng hỏi thẳng như vậy cậu không có gan, đúng hơn là cậu không có can đảm nghe những lời lạnh nhạt của anh ấy: "Gần đây", quá khứ xem như cho qua vậy.

_"Cậu có tin không? Anh thường mơ thấy anh và cậu vẫn như trước kia, không xa lạ, không có khoảng cách, vẫn vui vẻ như trước đây", ban ngày luôn mong ước không tránh khỏi ban đêm lại có giấc mơ hạnh phúc đó, đến lúc thức dậy giấc mơ thật ngắn ngủi, chóng vánh, hụt hẫng khiến nước mắt không tự chủ mà tuông rơi. "Chúng ta như trước kia, sống cùng nhau, có được không?"

[Nyongtory] Hold My HandWhere stories live. Discover now