Chương 20: Xin lỗi.

1.4K 89 2
                                    

"Dịch Dương Thiên Tỉ..."

Điện thoại chưa kịp bỏ vào túi liền bị lực hút của trái đất làm cho rơi xuống.

Gặp quỷ rồi.

Xung quanh y bên trái bên phải đằng trước phía sau thập trí là bên trên củng đều là những người da đủ màu (kh phải xanh đỏ tím vàq nha) mắt xanh, to lớn... Trong âm thanh hổn tạp của tiếng nước ngoài.

Làm sao y lại vừa nghe thấy ai đó gọi tên mình, nếu như bất ngờ gọi thật lớn 'Jackson Yi' thề có Chúa y nhất định sẽ không đứt mấy dây nơron như vừa rồi.

Đây là, gọi tên của y 'Dịch Dương Thiên Tỉ' cái tên mà hay bị đồng học trêu trọc, nhưng y lại rất thích nó.

Vội vàng mắng mình lại nghĩ ngợi lung tung, cúi xuống nhặt lại điện thoại, cũng không để ý nó có bao nhiêu đáng thương liền nhét vào túi, hướng thẳng về phiá trước mà đi củng không để tâm đường đó đi đến nơi nào.

"Dịch Dương Thiên Tỉ~"

Lần này, không, y bất động chân tựa hồ biến thành cao su dẻo ra, lần này đồng loạt dây thần kinh của y đều bãi công đứt quãng. Lòng ngực bắt đầu phập phòng, trái tim không cần biết y có bao nhiêu khống chế củng vô tư co rút.

Y tại chỗ run rẫy, thật sự không thể
nhầm lẫn nữa rồi chất giọng trầm ấm này. Chỉ có thể là người bản thân cố gắng vì hắn mà mạnh mẽ nhưng trái tim là do hắn nắm giữ, như thế nào cũng đều yếu đuối không cách nào có thể thay đổi.

Phải, là anh. Vương Tuấn Khải.

Nhưng mà, trái tim ngu ngốc kia ném sang một bên đi, bản thân y đã suy nghĩ rất rất kỹ rồi.

Từ bỏ. Hiểu chứ?

Nghe đây, thứ không thuộc về mình mãi mãi cũng không phải là của mình.

Điều hòa hơi thở, nuốt khan. Khóe môi kéo lên hạ xuống, xoáy lê ẩn hiện.

"Oh!?" Xoay người vẻ mặt giả vờ bất ngờ kêu một tiếng.

Anh, sao lại gầy như vậy, nữ nhân kia không mang anh đi tẳm bổ hả? Thật là... Mẹ nó, mình lo cái gì chứ?

Anh đối diện y, một lời cũng không nói lẳng lặng nhìn biểu tình của y. Chỉ là nắm đấm trong túi quần có phần xiết quá chặt rồi.

"Vương tiên sinh, nỉ hảo" Y khách sáo chào hỏi một tiếng, giống như vô tình gặp một người bạn quen biết bình thường. Không hề thân thiết, không chờ anh cái gì trả lời hay không chậm rãi lướt qua anh.

Anh có chút mở to mắt nhìn biểu hiện này, nhìn y muốn bỏ đi liền nắm lại cổ tay y. Này mới bất ngờ, y mạnh tay hất tay anh ra.

"Thiên Tỉ..." Anh nhỏ giọng gọi .

"Gọi tôi Dịch Dương Thiên Tỉ!" Cách xa anh một chút, trầm giọng nhắc nhở.

"Thiên Tỉ..."

"Im miệng, ai cho anh gọi tên tôi đến thân mật như vậy!?" Y đứng một bên hét lên. Đây, là lần đầu tiên y lớn tiếng với anh kể từ lúc cả hai quen biết. Nổi loạn hả!?

(Khải Thiên)Dù Sao,Em Vẫn Yêu AnhWhere stories live. Discover now