Phần 28

4.3K 70 5
                                    

Chương 28: Ngày Thứ Hai Mươi Mốt 2



"Khó chịu lắm hả?" Buổi tối, Lục Diệp nằm trên giường nửa ôm Vân Thường, bàn tay to vuốt vuốt tóc cô an ủi, buồn bực tụ trong lòng mãi không tan đi.


Anh đau lòng vô cùng, ngực nặng nề gần như không thở nổi, hận không thể nhét cả người cô vào máu thịt mình, hòa nhập với bản thân, không rời anh một giây một phút nào, không cho phép bất cứ ai chế giễu cô, ức hiếp cô!


Vân Thường của anh tốt cỡ nào, vừa dịu dàng vừa hiểu ý người, thế mà không biết sao cứ phải chịu khổ nhiều hơn người khác.


Lục Diệp chỉ cần nhắm mắt là nhớ tới vẻ mặt giọng điệu Bùi Văn Văn hôm nay, khinh miệt cỡ nào, rẻ rúng ra sao.


Dưới mi mắt anh mà cô còn bị ủy khuất như thế, vậy lúc anh chưa xuất hiện thì sao? Một mình cô rốt cuộc làm sao vượt qua?


Ngực Lục Diệp càng lúc càng đau, ngay cả hô hấp cũng không thoải mái.


Vân Thường, Vân Thường, Vân Thường của anh, Vân Thường của anh...


"Không khó chịu?" Vân Thường híp mắt hưởng thụ anh dịu dàng vỗ về, đuôi mắt liếc thấy nét mặt đau lòng khó chịu của anh, trong lòng ấm áp.


"Thật ra mới đầu có hơi khó chịu," Cô né vết mổ của Lục Diệp, cẩn thận vùi đầu vào ngực anh "Nhưng từ từ cũng thành thói quen, bây giờ nghe hết cảm giác rồi, anh đừng lo, bọn họ thích nói sao thì nói, em không để ý."


Người không liên can nhiều như thế, cô lại chỉ có một trái tim, đặt người cô để ý nhất vào đó còn chưa đủ, chỗ đâu ra đến phần người khác.


"Lục Diệp, anh đừng giận," Cảm nhận được hơi thở anh trở nên nặng nề, Vân Thường vội vàng vuốt giận cho anh, sợ anh làm nứt miệng vết thương "Chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, họ nói kệ họ."


Lục Diệp chỉ cảm thấy cổ họng khô ran không nói được lời nào. Trước giờ anh biết cô suy nghĩ rất thấu triệt xong lại không nghĩ cô nhìn thấu đến mức này.


Lối nghĩ hờ hững đó, rốt cuộc đã chịu qua bao nhiêu tổn thương và châm chọc mới rèn luyện ra được đây? Lục Diệp không dám nghĩ.


"Vân Thường, chúng ta phải chữa lành mắt." Sau đó soi hết những kẻ xấu xa từng cười nhạo cô!


Vân Thường mỉm cười "Dạ." Chữa lành thì có thể thấy anh đầu tiên, chữa không lành cũng không sao, kiểu gì cũng có anh bên cạnh, chắc chắn không để cô đụng chỗ này chỗ kia.

40 ngày kết hôn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ