Chương 12

6.7K 344 3
                                    

Tối nay dường như đặc biệt yên tĩnh, trong bầu không khí phiên đãng có thể cảm nhận được sự bất an, gió đêm thổi làm cây cối thổi sàn sạt vang lên.

Diệp Vũ Khuynh không khỏi nhớ tới lời Khải Dực, hắn đêm nay có một cuộc họp quan trọng nên không thể quay về. Nhìn thời gian cũng đã mười giờ, nếu bình thường cậu đã sớm ngủ. Chính là tối nay, cậu nằm trên giường như vẫn không thể nào ngủ được, vì thế đứng lên đọc sách, cũng tốt, như thế có thể chờ Khải Dực trở về.

Ngay khi Diệp Vũ Khuynh nghĩ muốn xuống giường đi lấy sách, cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào, tưởng Khải Dực đã về, nhưng lại phát hiện đứng ở cửa phòng chính là -- Tạp Tây.

"Cô!" Cô ta sao lại ở đây?

"Ha hả, không thể tưởng tượng được ta lại đến đây. Bất quá, ngươi sẽ mau chóng chết đi."

Đối với nghi hoặc của Diệp Vũ Khuynh, Tạp Tây vẫn không giải thích, chính là chỉ quỷ dị nở nụ cười. Ả chính là tính toán kĩ lưỡng, đêm nay hoàng cung có hội nghị quan trọng nên phòng thủ ở đây rất yếu, vì thế ả đã quyết định động thủ.

"Cô muốn làm gì?" Cho dù Diệp Vũ Khuynh đơn thuần như thế nào, cũng không khó để nhận ra Tạp Tây có ý đồ không tốt, Diệp Vũ Khuynh phòng bị mà nắm chặt váy ngủ, đề phòng đối phương gây bất lợi cho mình, lúc đó có thể chạy.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, mau đi theo ta."

"Mơ tưởng."

Nói xong, Diệp Vũ Khuynh liền hướng phía cửa phòng mà bỏ chạy. Đáng tiếc vừa mới chạy được hai bước lại bị Tạp Tây bắt lấy, tay ả như xiềng xích làm cho cậu đau mà thở không ra.

"Ô, đau quá."

"Hừ, ngươi còn chạy, đi theo ta." Như là một lời cảnh cáo, Tạp Tây càng tăng thêm lực đạo ở tay, mặc kệ khuôn mặt nhỏ nhắn đau tới tái nhợt của Diệp Vũ Khuynh.

Bất đắc dĩ Diệp Vũ Khuynh phải đi theo Tạp Tây ra khỏi phòng, nhìn thấy Sờ Na nằm trên hành lang, không khỏi lớn tiếng hô lên.

"Sờ Na!"

"Kêu làm gì, cô ya chính là do ta đánh ngất xỉu. Thay vì lo lắng cho người khác, không bằng nên lo lắng cho chính mình đi." Đối với Diệp Vũ Khuynh không biết sống chết còn đi lo lắng cho người khác, Tạp Tây cười cười mà châm chọc.

Hiểu được Sờ Na chỉ bị đánh ngất xỉu mà không bị tí thương tổn gì, Diệp Vũ Khuynh mới yên tâm thở ra một hơi. Lập tức đã bị Tạp tây kéo ra khỏi tẩm cung hướng rừng cây đi đến.

"Này. . . Cô đưa tôi đi đâu?"

Chỉ thấy bốn phía bị rừng cây rậm rạp che lấp, mà phía trước như một thông đạo, cửa động ẩn ẩn tản mát ra bạch quang, Diệp Vũ Khuynh nghi hoặc hướng người duy nhất bên cạnh mà hỏi.

"Kết giới." Ả nhất định phải để nhân loại cùng đứa nhỏ trong bụng biến mất vĩnh viễn! Mà biện pháp tốt nhất chính là đẩy cậu vào kết giới.

"Kết giới?" Đối với cậu từ này hoàn toàn xa lạ, Diệp Vũ Khuynh không thể nào hiểu.

"Ta muốn ngươi trở về thế giới loài người, không bao giờ . . . dây dưa với Dực ca ca nữa!" Tạp Tây đương nhiên sẽ không nói cho Diệp Vũ Khuynh biết chỉ cần cậu tiến vào kết giới thì linh hồn vĩnh viễn sẽ không bao giờ thấy Khải Dực một lần nữa.

Xà Vương Kỳ TruyệnWhere stories live. Discover now