Chương 3

9.4K 482 56
                                    

Ngày qua ngày, một tuần cứ thế mà bình thản trôi qua, ban ngày Diệp Vũ Khuynh vẫn đi làm, trước khi đi làm cậu đánh thức Khải Dực sau đó làm điểm tâm cho hắn rồi mới ra cửa. Tới giữa trưa liền vội vã trở về làm cơm trưa cho Khải Dực ăn, bình thường đều làcậu tùy tiện mua cơm ở ngoài ăn để giải quyết cơn đói. Từ khi có Khải Dực, cậu luôn lo sợ nếu không quay về thì Khải Dực sẽ đói bụng.

Cho nên Diệp Vũ Khuynh liền bàn bạc cùng chủ quán đổi giờ công việc thành buổi tối sau cơm chiều, may mắn chủ quán đồng ý yêu cầu của cậu, nếu không cậu sẽ bị sa thải mất. Nhưng so với công việc, Diệp Vũ Khuynh lại xem trọng Khải Dực hơn.

Kỳ thật chỉ cần hai ngày nghỉ ngơi, Khải Dực liền khôi phục thể lực cũng đã có thể biến trở lại nguyên hình. Bất quá hắn không nghĩ sẽ dọa Diệp Vũ Khuynh hoảng sợ, cho nên cho tới bây giờ vẫn duy trì thân hình rắn trước mặt Diệp Vũ Khuynh.

Bảy ngày trôi qua, Khải Dực đem tất cả văn kiện của công ty mới thành lập giao cho Lôi Mông-- người đó chính là đệ đệ của hắn, cũng chính là hoàng tử của Xà giới đến để xử lý công việc của mình. Mà hắn cũng đã phân phó Hi Nhĩ -- quân sư của xà giới, bằng hữu tốt nhất của hắn xử lý chuyện mình bị đánh lén. Tựa hồ hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, chỉ trừ--

"Đại ca, anh còn muốn bao lâu nữa mới trở về?"

Trong điện thoại bắt đầu vang lên thanh âm của đệ đệ Lôi Mông, mỗi ngày y đều điện cho hắn, chính xác là kể từ ngày Lôi Mông thay hắn giải quyết đống hồ sơ của công ty.

"Chuyện gì?" Khải Dực đau đầu đè lại hai huyệt thái dương của mình, thử nghĩ có một người mỗi ngày đều gọi điện làm phiền, mà lúc nào cũng là mấy chuyện nhảm, Khải Dực dù có lãnh đạm như thế nào cũng cảm thấy đau đầu.

"Đại ca, anh rõ ràng biết em không thích hợp xử lý mấy loại văn kiện này, thấy cả đống hồ sơ liền nhức đầu. Anh còn bắt em trai mình làm mấy thứ này, anh nhẫn tâm sao? Ô. . .Em muốn kháng nghị! Em phải nói cho mẫu hậu biết, anh ngược đãi em! Chuyện này căn bản không phải dành cho người làm, em muốn kháng nghị! Em muốn kháng nghị!. . ."

Trong điện thoại thanh âm tức giận vang cao lên làm cho Khải Dực phải để điện thoại ra xa, miễn cho màng nhĩ của mình bị thương tổn, đợi cho thanh âm oán giận giảm xuống, Khải Dực mới trầm thấp nói.

"Lôi Mông."

"Ân?" Chẳng lẽ lương tâm của đại ca trổi dậy, không muốn ngược đãi mình nữa?

"Chúng ta không phải người, mà là xà."

"..."

Trong điện thoại có một chút trầm mặc, bất quá so vừa rồi tiếng rống càng thêm vang dội, càng thêm giận dữ.

"A, mặc kệ, mặc kệ! Em muốn kháng nghị, chuyện này căn bản không phải dành cho xà làm! Em muốn kháng nghị, em muốn kháng nghị! ..."

"Lôi Mông." Khải Dực không thể không lên tiếng ngăn cản, nhìn thời gian, Diệp Vũ Khuynh sẽ nhanh chóng trở về, hắn phải mau chóng tắt điện thoại.

"Chuyện gì?" Ngô, Lôi Mông còn chưa oán giận xong! Chờ mình oán giận xong hẳn nói. . .

"Em có biết, chọc giận anh sẽ có kết quả như thế nào không?"

Xà Vương Kỳ TruyệnWhere stories live. Discover now