Chap 25: Nhật kí

6.5K 403 85
                                    

Căn phòng với tông màu kem trang nhã vốn đầy ắp thú nhồi bông đáng yêu bây giờ trống trải đến kì lạ. Rèm cửa luôn vén lên để đón ánh sáng xuyên vào căn phòng đã được buông xuống. Trên chiếc bàn vốn bày biện rất nhiều đồ đạc cá nhân không còn bất cứ thứ gì, chiếc ghế gỗ đã được đẩy sát vào trong hộc bàn. Hình dáng người hay ngồi đó vẫn hiện lên rõ mồn một trong đầu Vương Tuấn Khải. Chỉ là vật vẫn còn, vậy người ở nơi đâu?

Anh vẫn đang ôm hi vọng, cậu đúng là tạm thời rời đi. Nhưng khi mở tủ quần áo của cậu, bên trong cũng chẳng sót lại bộ đồ nào, sạch sẽ và trống rỗng như chưa từng có người sử dụng.

Trống rỗng như chính tâm trạng của Vương Tuấn Khải.

Bảo bối, đây là cách mà em đi du lịch? Có chuyện gì em không thể nói với anh liền rời đi như thế?

Chủ nhân căn phòng này giống như gói ghém lại tất cả những gì thuộc về bọn họ đem đi vậy.

Em đi, anh còn lại gì đây?

Anh khó nhọc ra căn nhà kho phía sau biệt thự. Nhà kho này không phủ đầy bụi bặm hay lộn xộn như người ta thường thấy. Nó làm bằng gỗ, còn có cầu thang xoắn ốc để lên căn gác xép trên nóc nhà. Mỗi khi buồn chán, anh và cậu đều lên đây, nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao, nghe tiếng gió thoảng bên tai, rỉ tai nhau những câu chuyện ngày xưa bé. Nơi đây, lưu lại những kỉ niệm ngọt ngào nhất của hai người.

Ba Dịch dành riêng nhà gỗ nhỏ để cất giữ những kí ức trưởng thành của hai cậu con trai. Những mô hình đồ chơi không còn mới, những chiếc ô tô đụng đã tróc sơn,... rất nhiều thứ liên quan đến tuổi thơ bọn họ được bảo vệ ở nơi này.

Anh vào đây, cố tìm kiếm chút gì thuộc về chàng trai kia.

Trên căn gác xép, có rất nhiều thùng giấy mới được xếp gọn gàng. Vương Tuấn Khải cẩn thận mở ra, thấy từng nhóc gấu bông được đặt bên nhau rất chỉn chu, gấu nhỏ bên dưới gấu lớn. Thiên Tỉ từng nói rằng nhóc con thì cần phải được yêu thương che chở.

Thùng giấy khác chứa rất nhiều album ảnh chụp hai người, từ giai đoạn ấu thơ cho đến hiện tại. Đã rất lâu rồi, anh chưa ngắm nhìn lại chúng. Sự hiện diện của cậu bên cạnh anh chính là bước chuyển biến của thời gian; từ xuân sang, hạ tới qua thu cho đến đông tàn. Không ngờ đã cận kề bên nhau lâu đến như vậy.

Ở một chiếc hộp nhỏ xinh khác, là những bài báo liên quan đến anh. Khẽ dùng tay vuốt nhẹ những tờ báo được cắt liên quan đến mình, anh hồi tưởng lại nụ cười vui vẻ của Thiên Tỉ mỗi khi nhìn thấy anh trên báo chí. Có lần thắc mắc với cậu tại sao phải cắt ra cất đi, cậu phồng mồm trợn má giải thích: "Ca ca của em rất giỏi, được người ta khen ngợi biểu dương nên phải tự hào giữ gìn chứ."

Chiếc thùng còn lại chứa rất nhiều món quà anh tặng cậu. Món nào cũng nguyên vẹn như mới. Cậu luôn rất trân trọng nâng niu những món đồ anh tặng. Vương Tuấn Khải bỏ hết chúng ra khỏi thùng, thấy một quyển sổ lạ mắt chưa từng bao giờ nhìn thấy.

Một thế giới tinh thần thu nhỏ hiện ra trước mắt Vương Tuấn Khải.

Nhật kí, ngày... tháng... năm...

[Khải Thiên] Trốn chạyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ