chương 38

1.6K 103 33
                                    

Tin tức tôi và Tao đang hẹn hò đã nổ ra một cuộc biểu tình phi lợi nhuận dưới cổng công ty và cổng vào ký túc xá của chúng tôi. Lúc nào tôi cũng phải về rất muộn. Có khi còn không về được nhà mà phải ở lại công ty luôn. Tao hiện đang hoạt động ở Trung Quốc, ít ra anh còn tránh được còn tôi, cô đơn lạc lõng đến đi lanh quanh trong công ty còn khó chứ đừng nói là ra ngoài.

Nằm chui rúc trong chăn, tôi trằn trọc không ngủ được. Dạo gần đây EXO bị quản lý rất chặt khiến Sehun không thể ra ngoài vào mỗi tối nữa, và chúng tôi có thể nói là đã chia tay một lần nữa. Mọi chuyện chính là như vậy đây.

Hôm đó, sau khi gặp mặt chủ tịch, tôi và Tao tụ tập trong kí túc xá của EXO. Chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều để tìm một cách khác thuận lợi cho đôi bên. Nhưng nghĩ mãi không ra và cuối cùng mọi người đành bảo phải đóng kịch tầm mấy tháng vậy.

Từ khi ở Bắc Kinh đến giờ, Sehun không nói chuyện với tôi nói cách khác là đang tránh mặt tôi. Mãi cho đến hôm đó, tôi mới gọi được Sehun. Khẽ đóng cửa phòng nhạc lại, cậu ấy khoanh tay không nhìn tôi. Tôi tiến đến, đưa tay chạm nhẹ vào cậu ấy, để cậu ấy nhìn tôi.

"Nhìn tôi Sehun" tôi nói, nhưng đôi mắt cậu ấy không dịch chuyển, nó cứ nhìn về một khoảng xa xăm vô định nào đó.

"Sehun" tôi nhắc lại, giọng có phần gay gắt hơn. Nghe thấy giọng tôi như vậy, cậu ấy mới từ từ đưa mắt về phía tôi. Đôi mắt vô hồn, khiến tôi không thể hiểu được trong đầu cậu ấy đang suy nghĩ cái gì. Có thể Sehun cảm thấy có lỗi vì mình đã gián tiếp gây ra tin đồn chăng. Không, thực ra cậu ấy là người trực tiếp gây ra tin đồn đó. Hoặc có thể cậu ấy khó chịu, khó chịu vì tôi và Tao hẹn hò.

"Jun, tôi không thích như vậy" cậu ấy nói như lẩm bẩm trong miệng, giọng khàn hơn mức thường ngày. "Tôi không muốn mọi người hiểu lầm rằng Tao hyung và cậu hẹn hò" cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt đầy ắp nỗi đau buồn. Tôi khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ má cậu ấy:

"Không ai muốn như vậy Sehun à. Cả cậu, cả tôi, cả Tao, cả EXO, cả những người hâm mộ nữa, họ không muốn như vậy. Tất cả đều không muốn như vậy" Sehun cúi xuống dụi đầu vào hõm cổ tôi, thì thầm:

"Là do tôi đúng chứ? Nếu như lúc đó tôi không bảo cậu chạy đi, nếu như lúc đó tôi có thể dũng cảm hơn nắm chắc tay cậu mà tự tin nói rằng cậu là bạn gái của tôi thì tất cả sẽ không như vậy"

"Ngốc! Nếu như như thế thật thì có lẽ sự việc còn nghiêm trọng hơn gấp bội." tôi vòng tay ra sau gáy cậu ấy, vuốt ve những lọn tóc đen. Cậu ấy không nói gì cả, chỉ tựa vào vai tôi như thế. Được một lúc, cậu ấy lại cất giọng:

"Chúng ta thực sự phải làm như lời anh Suho nói sau? Tạm thời chia tay ý?" tôi im lặng, bàn tay sau gáy Sehun cũng ngừng lại theo. Suy nghĩ một lúc, tôi đưa hai tay lên ôm lấy tấm lưng kia. Cậu ấy cũng đứng hẳn dậy, để tôi tựa cả người vào lồng ngực mình.

"Phải thế thôi. Thuận lợi cho cả hai bên mà"

"Tôi sẽ nhớ cậu." Sehun thở dài một tiếng rồi hôn lên tóc tôi.

"Tôi cũng sẽ nhớ cậu" tôi siết chặt tay lại, vùi mặt sâu hơn vào lòng cậu ấy. Thực sự lúc này tôi không muốn khóc tôi muốn chúng tôi chia tay trong vui vẻ nhưng không thể, tôi đã khóc. Tôi khóc  rất nhiều nó thấm đẫm cả một mảng lớn trên áo cậu ấy. Biết mình không thể, kìm nén được hơn, tôi khóc nấc lên, miệng lẩm bẩm:

[ longfic] [ NonSa ]fiction girl Exo Thiên Trường Địa CửuWhere stories live. Discover now