Wooje ôm chặt gối, đôi mắt mở to đến mức đỏ ngầu mà không dám chớp, sợ chỉ cần lỡ nhắm lại sẽ bỏ lỡ chút dấu hiệu nào từ Wangho. Geonwoo và Hwanjoong thì siết chặt tay nhau, lực đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch, cố ghìm lại cơn run trong lòng.
Thời gian kéo dài tưởng chừng bất tận suốt mười phút đầu. Mọi âm thanh rùng rợn kia vẫn vang vọng, thế nhưng từ trong màn tối Han Wangho lại không hề phát ra bất kỳ tiếng kêu hay lời than vãn nào. Chỉ có nhịp thở đều đặn minh chứng anh vẫn còn ở đó. Anh ngồi im lặng lẽ chịu đựng như thể tất cả những tiếng vọng kia chỉ là trò đùa vô nghĩa chẳng đủ sức lay động mình.
Rồi bất ngờ những tiếng thì thầm méo mó kia biến dạng. Không còn là những âm thanh vô nghĩa vô hình nữa mà dần hóa thành những giọng nói quen thuộc, khắc sâu tận đáy ký ức của Han Wangho.
Âm thanh vọng ra dồn dập, nhịp gấp gáp chẳng khác gì tái hiện khoảnh khắc trên sàn đấu. Trong bóng tối, anh khẽ giật mình. Nhịp tim bỗng dưng rối loạn, lồng ngực thắt lại, hơi thở vốn đều đặn bỗng chao đảo theo từng tiếng gọi dội về.
"Bọn họ đang đánh Baron rồi!"
"Wangho, em ở đâu?"
"Anh ơi... để em thử nhé!"
Ngay sau đó, tiếng hò reo như bão tố bùng nổ, xé toang lớp màn đen đặc. Trong khoảnh khắc, Han Wangho như bị lôi ngược về năm ấy, giây phút đôi bàn tay run run nhưng vẫn gắng giữ chuột thật chặt, cú trừng phạt hoàn hảo đoạt Baron trong sự ngỡ ngàng của cả thế giới. Chỉ một thoáng ngắn ngủi, ngọn lửa hy vọng đã được thắp lên... rồi sau đó tàn lụi nhanh chóng, để lại khoảng trống trĩu nặng và nuối tiếc.
Trong bóng tối, Han Wangho nhắm chặt mắt. Cơ thể anh căng cứng, những ngón tay bấu sâu vào da thịt như để tự níu mình lại. Nỗi nhục nhã, bất lực và cả sự tiếc nuối năm đó vẫn còn nguyên chưa từng phai nhạt.
Anh tựa lưng vào bức tường lạnh buốt, để mặc bóng tối tràn lên siết chặt lấy lồng ngực. Từ khoảng không ấy, giọng trầm khàn của huấn luyện viên lại vang vọng, xen lẫn tiếng trao đổi của đồng đội. Nhưng với Wangho, mỗi câu chữ chẳng khác gì mũi dao nhọn, khoét sâu thêm vết thương ký ức chưa kịp lành.
"Ván sau... để Sungu (Blank) vào đánh nhé"
"Wangho đừng buồn, em đã cố gắng hết sức rồi mà!"
Đó là giọng của Lee Sanghyeok. Âm điệu run rẩy, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười trấn an đứa em nhỏ. Ngay khoảnh khắc ấy, từng sợi thần kinh trong Han Wangho căng siết. Hình ảnh Lee Sanghyeok gục đầu khóc trước hàng triệu khán giả bỗng ùa về như bị ai đó xé thẳng vào trí óc.
Han Wangho cắn chặt môi. Bàn tay hơi run nhưng vẫn ép chặt trên đầu gối để tự giữ mình không gục xuống. Anh không rơi nước mắt thế nhưng hốc mắt nóng rát như muốn phản bội. Âm thanh kia chẳng khác nào lột trần anh, lôi ngược anh về khoảnh khắc phải cúi đầu sau hậu trường, nước mắt nghẹn lại không dám bật ra, chỉ có bờ vai run lên trong bóng tối, mang trên vai nỗi tội lỗi không thể trút bỏ, trong khi những đồng đội ngoài kia cũng gục ngã dưới ánh nhìn khắc nghiệt của cả thế giới.
YOU ARE READING
Pernut | Error Code 9
FanfictionTitle: Error Code 9 Couple: Pernut (Park Dohyeon x Han Wangho) Tóm tắt: Lấy cảm hứng từ Room.9 Một trò chơi không ai tự nguyện chọn Một lỗi hệ thống không ai ngờ tới Khi biên giới giữa thực tại và ảo ảnh bị xóa nhòa, họ buộc phải cùng nhau tìm đường...
Code: Fragments
Start from the beginning
