Chương 12.

51 11 0
                                    

Cậu đứng cùng một cõi bất an trong lòng nhìn về lá bùa đã cháy rụi, là chuyện gì, Taehyung đang gặp phải chuyện gì rồi? Mải mê suy nghĩ mà không biết rằng từ đằng sau đã có một người bước vào căn phòng, cất giọng:

“Hai mẹ con các người cũng biết nắm bắt thời cơ quá nhỉ?”

Giọng nói này, sự chu ngoa này, giọng điệu khó nghe này chẳng ai khác ngoài Nhị phu nhân, mẹ của Jeon Jungki.

“Hả?” Cậu xoay đầu lại nhướng mày nhìn về bà với ý như muốn nghe lại điều vừa nghe.

Bà hơi khựng lại, song vẫn tiếp tục nói: “Chẳng phải sao? Lúc ả ta sắp mất vẫn không quên bám víu vào ông ấy, bắt phải để tên cậu vào dòng tộc của nhà họ Jeon này, ha…không những vậy bây giờ khi hay tin ông ấy vừa mất, thì đứa con trai lại liền trở về sau 10 năm biệt tăm… Như thế còn không phải là dạng hãm tài hay sao, hả?” Bà ta che miệng cười khinh, mắt vẫn không quên liếc lấy bài vị của mẹ cậu.

Bà bước lại gần cậu hơn, ngước mắt nhìn khuôn mặt chán ghét ấy, bà ta lại tiếp tục giở giọng kể công mà cậu đã phải nghe suốt 10 năm về trước.

“Bài vị của ả ta được nằm đây suốt mười mấy năm qua đã là một sự khoan dung độ lượng lắm rồi. Khôn hồn vào ngày chia tài sản, thì cậu cũng khuất mắt đi cho tôi, hiểu chưa?”

Jungkook khẽ nâng mặt mình hơn nhìn xuống người phía dưới, nói ra câu đầy sự mỉa mai: “Tại sao tôi phải nghe lời của bà? Bà chỉ là nhị thôi mà?”

“Mày…!” Bà căm phẫn nhìn Jungkook cười mỉa nhìn mình.

“Vốn dĩ bà chẳng có cơ hội vào cái nhà này, là từ đâu mà bà vào được đây? Chẳng phải cũng là do bà dùng kế bẩn, lên giường với cha tôi để rồi đòi chịu trách nhiệm hay sao? Ôi chết tôi lỡ miệng nói ra điều ô uế rồi, xin lỗi bà, Nhị phu nhân.”

“Mày..mày từ đâu mà nghe những điều đó chứ hả? Thằng khốn, nếu mày dám nói–” Bà chỉ tay thẳng vào mặt cậu quát.

“Thì làm sao?” Cậu bỡn cợt nhìn về phía bà chờ bà nói tiếp, song bà chỉ hậm hực rút tay lại, ho vài cái.

“Khụ khụ…tang lễ của ông ấy vẫn còn đang diễn ra, đừng làm tao mất mặt, nghe chưa?” Bà chỉnh lại áo choàng màu đen tuyền của mình ngay ngắn rồi bước ra khỏi căn phòng.

Jungkook lẳng lặng nhìn bà mà nuốt xuống cơn thịnh nộ trong lòng mình, cậu thở hắt một hơi quay sang nhìn bài vị của mẹ: “Con xin lỗi, đã làm kinh động đến mẹ rồi.”

Tối hôm đó mọi người đã ra về gần hết, Nhị phu nhân và hai anh em nhà Jeon vẫn còn nhiệt tình tiễn từng vị khách ra cửa, cậu vẫn như xưa bị cấm túc trong nhà không cho gặp ai, nực cười thật. Vốn dĩ cậu cũng chẳng muốn gặp những con người miệng mồm nịnh hót ấy, thật chướng tai.

“Kookie, em định ở đây tới bao lâu?” Jungki bất ngờ từ ngoài cửa vào ngồi xuống đối diện phía cậu.

Jungkook yên lặng nhìn về bài vị của người cha đặt bên cạnh bài vị của Đại phu nhân, còn bài vị của mẹ cậu thì đã đẩy tít về đằng sau dường như muốn bị những bài vị khác che lấp mất cả rồi.

Taekook :: Chiếc bông tai màu đỏWhere stories live. Discover now