Chương 4.

67 14 2
                                    

Sau khi chuyện vừa rồi đã xảy ra, Taehyung vẫn chưa thể hết rùng mình vì con ma nữ đó, nhưng chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi, anh sẽ không phải chịu cảnh khổ sở này nữa rồi.

Đi tới sảnh chính, anh thấy có một chiếc bàn còn trống nên đã chắc chắn rằng đó là dành cho mình mà ngồi xuống đệm lót.

Taehyung quan sát và nhận ra một điều rằng, những người hầu của Jungkook đều ngồi bên cánh trái, duy chỉ có một mình anh ngồi bên cánh phải và Jungkook ngồi ở trên bậc thềm cao hơn hẳn bọn họ 2 bậc thang. Có lẽ đây là sự sắp xếp của gia phả nhà pháp sư Jeon, anh chẳng thể phán xét gì thêm mà im lặng nhìn phản ứng của mọi người.

Tất cả đều yên ắng trước bàn ăn của mình, đợi cho đến khi tiếng của pháp sư vang lên: "Ăn đi."

Chính ngay khoảnh khắc ấy tiếng của đũa sắt mới vang lên đều đặn. Đến ăn cũng có quy củ, quả là nghiêm nghị. Anh cũng không ngần ngại nữa mà bắt đầu động đũa gắp thức ăn của mình.

Có vẻ nhà pháp sư có quy tắc khi ăn không được nói chuyện, vì vậy mọi người đều rất nghiêm túc ăn, anh ngược lại khá bức bối vì khi ở nhà sẽ vừa ăn vừa bàn chuyện cùng cô bạn thân Jieun của mình.

Nói mới sực nhớ, cả ngày nay anh đi mà không hề báo cho cô biết chuyện này, không biết...

'Reng reng'

Tất cả người kể cả Jungkook đều hướng tới nhìn vào Taehyung, kẻ đang ngượng ngùng vì tiếng gọi điện thoại của mình làm vang inh ỏi. Vội cười trừ rồi xin phép ra ngoài nghe cuộc gọi, ông Wang cũng mỉm cười gật đầu cho phép.

Taehyung xấu hổ bỏ đi thật nhanh ra ngoài đóng cửa phòng sảnh chính lại rồi lấy máy ra xem là kẻ nào làm anh ngượng muốn chui xuống hố như thế, thì ra là Jieun, đúng là không nên nhắc mà, linh hết đường nói!

"Ô! Tạ ơn trời, cậu thật sự bắt máy này, tớ cứ sợ là cậu gặp chuyện gì rồi. Nhà cậu đóng cửa cả ngày nay, đã thế hiện tại còn chẳng mở đèn, dù tớ nhắn bao nhiêu cậu cũng không trả lời, Taehyung à, dù đi đâu cũng phải nói trước cho tớ chứ?"

Anh nghe những dòng hỏi thăm dặn dò của Jieun hệt như mẹ của mình mà lén đưa máy ra xa thở dài một hơi, sau đó áp máy lên lại trả lời:

"Tớ xin lỗi vì chuyện này gấp quá, nếu tớ kể ra có khi cậu cũng thấy khó tin cho mà coi."

"Chuyện gì là chuyện gì? Khó tin là như nào mới khó tin? Taehyung à, cậu nói chập chờn quá đấy!"

"Tớ bị ma nữ đeo bám!"

".......Hả?" Cô ngớ người hồi lâu rồi mới hỏi lại.

"Thấy chưa, cậu đâu tin tớ!" Anh bất lực nói.

"Không không không, tớ tin chứ, nhưng mà...haha đúng là có hơi kỳ diệu..."

"Nói tóm lại, hiện tại tớ đang ở Gwangju-han, sau khi tiêu trừ được ma nữ này tớ sẽ về nhà ngay, cậu đừng lo!"

"Ờ ờ...mà này-"

'Tút tút'

"Cái gì vậy tên này, cúp máy chẳng thèm báo trước, tốn công lo lắng để rồi bị phũ vậy đấy hứ!"

Taekook :: Chiếc bông tai màu đỏWhere stories live. Discover now