Chapter 23:

78 10 7
                                    

Chuyện gì đến thì sẽ đến, ngày mà ba đứa bọn tôi bị đưa lên thớt đã gần ngay trước mắt rồi. Chỉ cần qua tối nay thôi thì ngày mà chúng tôi ngán nhất sẽ tới - ngày thi cuối kì! Tôi không phải đang lo cho mình đâu, mà là hai con người đang ngáp ngắn ngáp dài trước mặt tôi vì bị tôi bắt học thuộc hết cả một bài văn dài ngoằn kia kìa. Thật sự mà nói thì đây là hạ sách cuối cùng mà tôi có thể đưa ra vì vốn dĩ Văn là một môn học nhằm khai thác trí tưởng tượng và khả năng tư duy, phân tích của học sinh. Một môn Văn mà phải học vẹt là thứ mà tôi sẽ không bao giờ có thể chấp nhận. Nhưng với hai người này thì còn cách nào khác sao? Khả năng đọc hiểu gần như bằng không thì làm sao tôi dám đòi hỏi ở họ khả năng làm Văn được?

- Làm gì mà nãy giờ cứ thở dài hoài vậy? - Feitan hình như biết rõ tôi đang nghĩ xấu về hắn hay sao mà mặt hắn cau có thấy ghê lắm. Tôi đặt cây bút trên tay xuống, liếc mắt về phía hắn, Shizuku rồi lại thở dài.

- Hai người làm tôi lo lắm, biết không? Cứ mỗi lần kiểm tra là y như rằng... - Mắt tôi hơi cụp xuống, lời nói ra đến miệng nhưng rồi lại nuốt ngược vô. - Ngày mai kiểm tra mỗi đứa một phòng, thôi thì ráng làm bài trong khả năng đi. Đừng có kiểu bỏ giấy trắng giống mấy lần trước.

Shizuku đặt xấp đề trên tay xuống bàn, đầu gật lia lịa khi nghe tôi nói. Không hiểu sao mà gần đây cậu ấy nghe lời tôi lắm, cái gì cũng đồng ý nghe theo cơ. Tôi thề là không hề bỏ bùa hay làm bất cứ thứ gì xấu với cậu ấy đâu nhá. Mà, có muốn thì khả năng xảy ra chuyện đó gần như là bằng không.

- Muộn lắm rồi, Q.N về ngủ trước đi! - Shizuku vừa nói vừa đẩy tôi ra khỏi phòng, - Hứa là ngày mai sẽ thuộc hết bài mà.

Gì vậy? Đuổi khách à? Feitan còn đang không hiểu hành động của Shizuku là sao nữa kia kìa. Trong đầu hắn lúc ngày chắc đang đầy dấu chấm hỏi luôn á.

- "Mắc gì đang có không gian riêng tư thì tự mình đạp đổ vậy? Con ngốc này..." - Feitan thầm đánh giá người đồng đội có phần thông minh đột xuất của mình âm điểm.

- Nếu thật sự không cần thì tôi về trước đấy nhá?

- Mai gặp nha, về tới nhà thì phải nghỉ ngơi ngay đó nhá. Không được làm gì quá sức đâu! - Shzuku dặn dò tôi một cách cẩn thận.

- Biết rồi mà, còn đang tuổi ăn tuổi chơi thì làm gì có áp lự đâu mà lo. Tạm biệt nha. - Tôi vẫy tay tạm biệt Shizuku rồi men theo bức tường đi thẳng ra phòng khách. Cái chân thì gỡ bột rồi đó, nhưng đi lại vẫn còn bất tiện lắm. Nhớ những ngày tháng mà tôi được tự do chạy trên sân cỏ ghê... Mới mấy tuần mà cứ như cả chục năm rồi  ấy... Chuyện cái chân, ước gì tôi có thể quên sạch đi.

Thấy tôi đi ra một mình, Pakunoda đang liên tục bấm gì đó trên máy tĩnh cũng phải dừng ngay lại mà hỏi thăm mấy câu:

- Em về à? Hai người kia có chịu học không, hay em mệt nên về trước?

- Shizuku bảo em về chị ạ. Cũng trễ rồi, chị cũng nghỉ sớm nhá.

- Ừ, gần đây chị tìm được vài thứ hay ho trên mạng nên đang tìm hiểu tí ấy mà. - Giọng điệu của Pakunoda hình như có chút... Phấn khởi? Tôi thấy giống như chị ấy đang khoe chiến tích vậy, thật tò mò không biết đó là gì ha.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Mar 05 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[HxH] Genei Ryodan Thế Mà Lại Xuyên Không Rồi??Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ